XtGem Forum catalog
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Chỉ cần tin và yêu


Chuyên mục:

Truyện Teen


Đăng: Admin 6963
Share: * * * Twitter



- Chị tỉnh rồi à? Thấy đã đỡ chút nào chưa? Uống thuốc này vào cho mau khỏi.

Tôi im bặt, ngẩng mặt lên nhìn Rick. Trong căn nhà này, ngoài tôi ra thì chỉ còn hai anh em họ, vì người giúp việc đã xin về từ lúc tôi đến. Vậy thủ phạm chỉ có thể là tên đang đứng trước mặt tôi đây. Tôi quên cả cái chân đau, lao xuống giường, cà nhắc đến chỗ Rick, nắm lấy áo cậu ta, mắt nhìn cậu ta hận thù.

- Chị làm sao thế?

- Đấy! Em đã bảo rồi mà, ai kêu anh thay đồ cho cô làm chi, để cô nổi cơn điên rồi đấy. Em vô can nha cô Kim.

Tôi đổi hướng, đưa mắt nhìn kẻ đứng sau lưng Rick, là Ken. Là thay chứ không phải cởi, có nghĩa là giấc mơ của tôi đã nghiêm trọng hóa vấn đề lên. Nhưng nếu giờ tôi mà tha cho cậu ta thì tôi dễ dãi quá, dù sao tấm thân ngọc ngà của tôi cũng đã bị cậu ta nhìn thấy. Phải làm quá lên một chút vì sĩ diện con gái.

- Ai cho cậu động vào người tôi?

- Tại chị không chịu thay lúc đầu, để ngấm nước mưa rồi phát sốt, nếu tôi không thay đồ cho chị thì giờ này chị có tỉnh dậy và túm áo tôi mạnh mẽ như thế này không?

- Nhưng cũng không được phép cởi đồ tôi ra, cậu là con trai, tôi dù sao cũng là con gái, nam nữ thụ thụ bất tương thân.

- Vậy không lẽ tôi để cho nhóc Ken thay đồ giúp chị?

Tôi cau mày, nhìn nhóc Ken, bắt gặp nụ cười gian của nó, tôi rùng mình.

- Chị yên tâm đi, tôi không để ý gì đến những thứ chị đang gìn giữ đâu. Cũng đâu có gì đặc biệt.

- Cậu dám... Tôi đánh chết cậu!

Nói rồi tôi lấy tay đấm liên tục vào người Rick, nhóc Ken thì đứng cười. Thiệt là quá thể mà, hai đứa con trai bắt nạt một đứa con gái chân yếu tay mềm như tôi. Nhưng không thể cứ mãi hành động trẻ con như vậy được, vì dù có đánh cậu ta, tôi cũng không thể đánh chết được. Mà nghĩ lại cũng vì tôi tự chuốc họa vào mình. À quên, tôi hơn tuổi cậu ta mà. Lấy lại phong độ, tôi đứng chống hông.

- Lần này chị tha cho hai đứa, nếu lần sau còn tái phạm thì... thì... Đừng trách chị ác.

- Cô cứ ác bình thường đi ạ, em không có ý kiến gì đâu. - Ken phá lên cười thích thú.

- Thôi được rồi, Ken cứ làm hết mấy bài tập cô cho ôn là được. Hai đứa ở nhà khóa cửa cẩn thận, hôm nay cô về sớm. - Nói rồi tôi đẩy Rick, cà nhắc ra khỏi phòng.

- Chị có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Tôi định lấy điện thoại trong túi quần ra để xem giờ thì mới nhớ ra đồ tôi đang mặc không phải là đồ của tôi.

- Mấy giờ rồi? Đồ của tôi đâu rồi?

- 11 giờ rồi. Đồ của cô đang ở trong máy giặt. - Ken nhanh nhảu trả lời câu hỏi của tôi.

- Cái gì? Sao lại muộn như vậy được.

- Chị bị sốt, ngủ liền 3 tiếng đồng hồ. Điện thoại chị đây, còn đồ chị tôi bỏ vào máy giặt rồi, lát nữa đem sấy khô rồi sáng mai thay đồ về.

Đầu tôi lúng búng mấy từ của Rick nói, vì cơn sốt nên vẫn còn đau đầu, tôi hơi choáng váng. Rick nắm lấy vai tôi, đỡ đến giường.

- Chị đừng ngang bướng nữa, uống thuốc vào rồi ngủ đi. Trước khi uống thuốc thì ăn hết chỗ sanwich kia nữa.

Bỗng dưng tôi ngoan ngoãn như một con cún nhỏ, không phản đối gì nữa. Lúc cửa đã đóng lại, tôi thở dài. Thiệt tình, chuyện cũng như phim mà sao không lãng mạn nốt luôn cho rồi. Đáng lẽ phải nấu cháo, rồi phải ngồi bên chăm sóc, đắp khăn lên trán chứ. Đúng là, đàn ông Việt Nam chẳng bao giờ đạt tới mức độ tuyệt vời như các mỹ nam trong phim Hàn. Chả trách không thể yêu nổi một ai. Mà thôi kệ, tôi cũng không khoái mối tình chị em cho lắm nên tốt nhất cậu ta dừng ở mức độ này là được rồi.

*****

Tôi ghét chính tôi những lúc thế này, suy nghĩ chẳng bao giờ thắng nổi mồm miệng của tôi. Nhưng lỡ rồi, rút lại không được, trong lòng muốn khóc ròng khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Rick.

Ăn bánh mì, uống thuốc xong, tôi lên giường, nằm lăn qua, lăn lại mãi vẫn không ngủ được. Ngoài trời vẫn nghe tiếng gió rít liên tục dù căn nhà này rất kiên cố, dĩ nhiên tôi không tắt đèn trong phòng. Một hồi vật lộn với sung sướng, tôi nằm ngửa, mở to mắt nhìn lên trần, nó thật đẹp. Kiến trúc căn nhà này được thiết kế và xây dựng theo phong cách châu Âu nên mọi đường nét đều mang vẻ cổ điển, huyền bí. Tôi lại tưởng tượng đến câu chuyện Alice ở xứ sở thần kỳ, có lẽ giờ đây tôi đang thu nhỏ trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường to và mọi thứ đồ trong phòng cũng bự thật bự. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục tưởng tượng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

2 giờ sáng, thường là mốc thời gian tỉnh dậy của tôi. Đúng như thói quen, tôi mở mắt bất thình lình và cảm thấy rờn rợn ánh đèn ngủ màu xanh. Tôi ngồi bật dậy, phi nhanh đến công tắc rồi bật đèn lên. Nguy hiểm quá, tôi quên bấm chốt cửa. Sau khi gật gù hài lòng với việc bấm chốt, tôi cà nhắc quay lại giường. Đang định ngả tấm lưng đáng thương xuống giường đệm êm ái thì có tiếng gõ cửa phòng. Tôi giật mình, ngồi im lặng lắng nghe.

- Chị khó ngủ à? Có cần gì nữa không?

Thì ra là Rick, cậu ta làm cái quái gì mà giờ này chưa ngủ.

- Không! Tôi ngủ rất ngon. Tôi không cần gì nữa cả.

- Vậy sao chị không tắt đèn đi.

- Tắt đèn tôi không ngủ được, tôi phải để đèn mới ngủ được.

- Vậy... Chúc chị ngủ ngon.

- Ừ, cậu cũng đi ngủ đi, giờ này... À, ôn thi hả? Vậy ráng học nhanh rồi ngủ đi nha.

Tôi vừa nói vừa bò lên giường, nằm ngửa ra. Khi cái bóng trước cửa không còn nữa, tôi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt để lại tìm kiếm giấc mơ có chàng hoàng tử của mình.
...

Phải mất ba ngày chân tôi mới ổn hơn, nhưng có một vết bầm to tướng ở bắp chân. Chẳng hiểu sau vụ đó tôi bị
ám ảnh hay sao mà cứ mỗi khi tan học, tôi bắt gặp một dáng người giống Rick phóng xe ngang qua cổng trường tôi. Dạo gần đây cũng cứ có cảm giác ai đó theo mình mỗi khi đi dạy kèm cho Ken về. Nhưng cũng không có gì xảy ra với tôi. Có thể là một ai đó cùng đường cũng nên, nhưng cứ thường xuyên như vậy cũng sợ chết đi được.

Hôm nay tôi đến nhà Ken sớm hơn mọi khi vì tối sẽ về sớm, mai tôi có buổi kiểm tra. Ken đang ăn một tô cơm to tướng. Tôi phì cười khi nhìn nó ăn như thằng chết đói, nó cũng phụt hết cơm ra ngoài khi nhìn thấy tôi.

- Ơ... Sao cô Kim đến sớm vậy? 7h mới học cơ mà? Giờ mới có 5 rưỡi.

- Tối nay cô về sớm. Mai cô kiểm tra nên cần phải học bài. Ủa mà sao ăn tối sớm thế?

- Đâu có đâu cô, Ken ăn cơm trưa đó. Ba mẹ đi làm không về, anh Rick đi học cũng không về, Ken lười nấu mà cũng không thích ăn ngoài nữa. Lấy cơm nguội ăn đại.

- Trời ạ! Ngày nào cũng vậy hả?

- Không ạ, chỉ khi nào anh Rick đi học cả ngày thôi. - Rồi nó cúi mặt lủm bủm - Nhưng cũng phải 3 đến 4 ngày trong tuần phải như thế.

Tự dưng tôi thấy Ken đáng thương. Hình như nhà giàu nào cũng thế, những đứa con sẽ cô độc lắm. Chẳng bù cho gia đình tôi, dù bố mẹ có đi xa vài ngày thì cũng rối rít gọi điện cả chục lần một ngày. Hơn nữa trước lúc đi, mẹ sẽ nấu cho chị em tôi một nồi thịt kho tàu hoặc nồi cá kho để tiện có thức ăn ngay.

- Hôm nay học trễ chút nha.

- Cô lại đi đâu ạ?

- Nhà có gì trong tủ lạnh không? Cô sẽ nấu cơm cho Ken ăn chứ ăn vậy sao lớn nổi, lại dễ đau dạ dày nữa.
Mắt nhóc Ken sáng rực lên nhìn tôi. Tôi cảm thấy mình như bà tiên xuất hiện đúng lúc để cứu cậu bé Ken đáng thương. Nó dẫn tôi xuống phòng bếp, mở tủ lạnh rất nhiều đồ ăn, tự dưng bụng tôi cũng sôi lên. Thôi thì cũng mới chỉ ăn qua loa gói mì, nấu cơm tôi với Ken ăn luôn vậy. Mà không được, như vậy tùy tiện quá.

- Cô nấu cơm xong, ăn chung với Ken luôn nha, Ken ăn một mình không thế vui.
Lòng tôi mở hội đánh trống, chẳng mấy khi nhóc Ken làm hài lòng tôi, vậy thì dại gì từ chối. Giả bộ suy tư, tôi cau mày một lúc.

- Thôi được rồi, để Ken ăn một mình cũng tội thiệt. Vậy cô nấu cho hai người... Ơ mà còn ba mẹ Ken với Rick thì sao?

- Ba mẹ đi tiếp khách, ăn nhà hàng rồi cô ạ. Cô nấu luôn phần anh hai đi cô, tí anh đi học về ăn chung luôn.
Tôi ậm ừ, mở tủ lạnh lấy đồ ăn, còn nhóc Ken lấy gạo nấu cơm. Căn bếp này khác với nhiều căn bếp tôi nhìn thấy. Thì cũng phải thôi, tôi nhìn thấy những căn bếp của nhà bình thường, còn đây là của một căn biệt thự nhà giàu. Lắm lúc tôi thấy mình so sánh ngu ngốc quá chừng.

Tranh thủ một công đôi việc, tôi vừa nấu ăn vừa hỏi nhóc Ken những câu hỏi ôn lại bài, có vẻ như nó cũng hào hứng với cách học này. Lâu lâu nó ngửa mặt lên, hít hít mùi thức ăn rồi khen tấm tắc dù chưa được ăn.

- Trời ơi cô Kim nấu ăn ngon quá! Anh hai nấu dở hơn cô nhiều.

- Thật hả? - Tôi thấy vui lắm.

- Thật mà. Hôm trước chẳng phải cô cũng ăn thử cháo anh hai nấu rồi còn gì.

- Ơ... Hôm nào?

- Cái hôm cô bị sốt ấy ạ. Dở lắm phải không cô?

Tự dưng tôi chết lặng. Thì ra Rick có nấu cháo như mong muốn của tôi. Một đoạn ký ức ùa về, những cử chỉ, hành động và lời nói của Rick dội về, tim tôi bỗng đập loạn xạ lên trong lồng ngực....
Trước123456Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Đừng hỏi gì cả, Anh yêu em !
Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em
Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?
Em đã mở lời rồi, vậy mình cưới nhau được chưa anh?
Cô đơn trong chính tình yêu của mình
1234...131415»
Có thể bạn quan tâm
Đừng hỏi gì cả, Anh yêu em !
Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em
Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?
Em đã mở lời rồi, vậy mình cưới nhau được chưa anh?
Cô đơn trong chính tình yêu của mình
1234...121314»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube