- Phải, tôi bị điên rồi. Tôi điên vì cô gái bướng bỉnh, cứng đầu, hậu đậu như em. Tôi điên vì em cứ thật đặc biệt trước mặt tôi. Tôi điên vì tôi... Tôi thích em.
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin những lời ngon ngọt của một đứa công tử như cậu sao? Quên đi! Cảnh này trên phim nhiều rồi. Tôi cảnh cáo cậu, còn hành động như vậy nữa, tôi nói với ba mẹ cậu.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta đầy thách thức, nhưng cả cơ thể đang run rẩy, tim vẫn đập loạn xạ lên. Cậu ta lại tiến gần về phía tôi, tôi đi giật lùi. Cho tới khi tôi bị dồn vào bờ tường bên đường, cậu ta nắm lấy cánh tay tôi đưa lên, tôi nhắm mắt, cúi mặt né tránh điều mà tôi đang tưởng tượng. Rồi cảm giác có gì đó man mát chỗ cổ tay, mở mắt ra, tôi thấy Rick đang bôi thuốc vào vết thương cho tôi. Cậu ta xử lý nhanh gọn và cẩn thận. Chẳng hiểu sao tôi cứ ngoan ngoãn đứng dựa vào tường cho cậu ta chăm sóc vết thương, rồi giọng trầm ấm của cậu cứ thế trôi vào tai tôi, tan đến từng tế bào cảm xúc.
- Chị hậu đậu lắm, cũng không phải người con gái giỏi giang, nhan sắc gì. Nhưng tôi không hiểu sao mình lại có cảm xúc mạnh đối với chị như vậy. Tôi cũng đã cố gắng gạt bỏ thứ tình cảm này, nhưng chị cứ tồn tại trong tâm trí của tôi, có muốn gạt đi cũng không được. Tôi biết, tôi biết chị hơn tuổi tôi, tôi cũng biết chị khác biệt với thế giới của tôi. Nhưng tôi xin chị đừng coi tôi là một đứa trẻ, dù không đón nhận tình cảm của tôi ngay lúc này thì cũng hãy cho tôi cơ hội, đừng gạt tôi ra khỏi thế giới của chị.
Dứt lời cũng là lúc băng bó xong vết thương. Rick thả tay tôi ra, quay người bước đi rồi lên xe phóng thẳng. Tôi đứng lại còn chưa hoàn hồn. Những gì tôi vừa được nghe có thật không? Không phải là tôi đang mơ giấc mơ trong phim chứ? Cậu ta không đùa cợt với tôi chứ? Ôi trời ơi, tôi muốn phát điên mất thôi. Đi ngủ, phải ngủ một giấc để quên đi tất cả. Đúng, ngày mai trời lại sáng.
Đã hơn 1 giờ sáng, tôi không sao chợp mắt được. Đúng là như phim thật, chẳng lẽ con trai con nhà giàu ai cũng tự tin thế sao? Tôi ấm ức không chịu được! Tại sao là cậu ta chủ động mọi thứ mà không phải là tôi? Tôi đã tự hứa với bản thân mình là khi nào tôi tìm được hoàng tử của mình, tôi sẽ chủ động tấn công chứ không để tình thế bị động như các nhân vật nữ chính trong phim Hàn. Ấy vậy mà... Kim ơi! Mày ngu quá! Nhưng... Tại sao cậu ta lại thích tôi? Tôi có làm gì tốt đẹp đâu? Đúng là chỉ toàn những chuỗi hành động ngu ngốc, hậu đậu diễn ra. Nhưng... Sao cậu ta lại nói tôi đặc biệt? Tại sao...
Cứ thế, đặt câu hỏi thắc mắc thật nhiều, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
...
- Cô ơi! Ngày mai cô mặc đẹp, đừng đeo cặp kính này để đến nhà Ken được không?
- Làm gì Ken?
- Mai sinh nhật Ken. Ken ít bạn lắm, chỉ mời vài người thôi, nhưng Ken muốn cô có mặt trong buổi tối ngày mai.
Thằng nhóc này bắt đầu nói ngọt ngào với tôi từ bữa cơm tối đó. Thiệt tình, ai bảo nhà giàu thì không vì miếng ăn? Chẳng phải chỉ cần bữa cơm là một đứa hay làm tôi tức giận trở nên ngoan hiền sao? Biết thế này tôi nấu cho nó ăn từ trước có phải hơn không. Mấy bữa nay Rick phải học tăng ca nên tôi không gặp mặt cậu ấy. Cũng tốt, biết đâu gặp rồi lại xảy ra những chuyện không mong muốn. Cũng có thể cậu ta thử lòng tôi thôi.
Trong phim vẫn thường thế, bọn nhà giàu rất sợ bị người khác nhòm ngó tài sản, thế nên cứ thử hết cô này đến cô khác. Tôi còn lâu mới mắc bẫy. Nhưng sao trong lòng tôi không cảm thấy dễ chịu chút nào.
...
Hôm nay sinh nhật nhóc Ken, tôi sẽ đến với danh nghĩa là gia sư của nó, nhóc Ken còn muốn khoe với tôi cô nàng cùng lớp mà nó đang để ý. Giờ thì tôi hiểu vì sao nó cứ hỏi tôi mấy câu ngớ ngẩn kiểu như trông nó có nam tính, có quyến rũ hay không. Thế đấy, khi đã biết yêu thì dù muốn hay không, con người ta vẫn sẽ thay đổi.
Thay đổi?
Tôi đang đứng trước gương, đối diện tôi là một cô gái có mái tóc dài xõa ngang lưng, cô ta mặc chiếc váy màu xanh dương và có đôi mắt thật đẹp. Dĩ nhiên, cô ta không đeo kính cận giống tôi. Nhưng... Hình như cô ta... Chính là tôi.
“Tôi đến đón chị nhé!”
Đó là tin nhắn của Rick. Tôi không lưu số, nhưng có lẽ là cậu ta. Vì bạn bè tôi không ai biết tối nay tôi sẽ đi đâu. Muốn đến đón tôi ư? Với danh nghĩa gì đây? Nếu đồng ý dễ dàng thì cậu ta có nghĩ tôi dễ dãi không nhỉ?
“Tôi tự đi đến đó được rồi. Cậu đừng đến đây.”
“Chị xuống đi nhé, tôi đang đợi trước cổng phòng trọ.”
Ôi điên mất thôi, cậu ta đến thật rồi à? Chỉ toàn làm theo ý mình. Thôi cũng được, xem như hôm nay xe hỏng, thay vì phải nhờ bạn chở đi thì có xe ôm miễn phí. Dù sao tôi vẫn hơn tuổi cậu ta, sao phải sợ chứ. Mà tôi có sợ gì đâu nhỉ? Thôi chết, trễ mất rồi.
- Chị vẫn không có gì thay đổi nhỉ? Không sợ nhóc Ken buồn sao?
- Quần jean, áo phông, tóc đuôi gà, kính cận... Vẫn là tôi xinh đẹp của mọi ngày! Nhóc Ken có gì phải buồn chứ!
- Tôi lại còn nghĩ chị sẽ không đeo kính cận nữa cơ. Nhưng... dù sao chị vẫn xinh lắm.
- Dĩ nhiên!
Tôi vênh mặt, ngồi lên xe. Chẳng mấy khi tôi tự cao như thế này, trước giờ vẫn luôn làm đúng vai trò một sinh viên sư phạm, khiêm tốn và nhường nhịn. Nhưng có vẻ như dạo gần đây cậu ta thường ghẹo điên tôi, khiến tôi không hiền thục như trước nữa rồi. Cũng may tôi đã thay đồ. Bọn con trai hay ảo tưởng, nếu thấy một người con gái thay đổi bề ngoài thì chắc chắn sẽ nghĩ sự thay đổi đó là vì mình. Mặc dù thay đổi là vì nhóc Ken, nhưng biết đâu Rick lại nghĩ vì cậu ta. Tốt nhất cứ là tôi mọi ngày. Ôi, cái bản chất Ma Kết của tôi lại lên ngôi mất rồi.
7 giờ tối, tôi có mặt ở tiệc sinh nhật của nhóc Ken. Đúng là nhóc Ken ít bạn bè thật, trong 6 nhóc đến dự, tôi thấy một cô bé tóc tém, đeo kính cận và trông khá cá tính. Hai cô bé khác ăn mặc xinh xắn, tóc dài và có lẽ là con nhà giàu. Chà, không ngờ cũng có lúc tôi lạc vào thế giới của sự giàu sang, không biết nên hạnh phúc hay nên cảm thấy bất hạnh vì gặp phải giấc mơ không phù hợp với mình.
- Hi! Cô Kim! Ơ... Sao cô vẫn đeo kính?
- Bộ cô đeo kính xấu lắm à?
- Không đâu, nhưng không đeo sẽ xinh hơn.
Tôi nghe nhóc Ken nói vậy mà muốn khóc ròng. Vừa cảm động vừa tiếc vì lúc nãy quên chụp lại hình ảnh khác mọi ngày của mình, đãng trí quá.
- Này nhóc! Một trong hai cô bé kia có phải là cô bạn em nói đến không?
Ken lắc đầu, đưa tay chỉ về phía cô bé còn lại. Tôi há hốc miệng, tròn mắt nhìn theo tay nhóc Ken. Không ngờ, chuyện như phim, mà anh em nhà họ giống nhau thật. Thật lòng là ngay lúc này, tôi không biết phải nói gì hơn, mọi sự cứ lồ lộ ra trước mặt tôi như một bộ phim Hàn 3D. Nhưng thường thì những mối tình thế này đâu phải đơn giản đến với nhau được, sẽ có những khó khăn, đại loại như: gia đình ngăn cấm, tai nạn mất trí nhớ, kẻ thứ 3 xen vào, tranh dành... Bla bla. Tôi rất thích xem những bộ phim có motip cũ rích như vậy, nhưng tôi lại không thích mình phải trải qua sóng gió nhiều như vậy. Yêu là yêu, cưới là cưới. Mà Rick đâu rồi nhỉ? Nãy giờ không thấy cậu ta.
- Cô Kim! Cô vào trong nhà đi, ba mẹ Ken có chuyện muốn nói với cô.
Tôi có đang nghe nhầm không vậy? Lẽ nào... Có lẽ nào cậu ta nói với ba mẹ mình rằng muốn quen tôi? Ôi trời ơi, nếu tôi bước vào kia, bị hai vị ấy mắng xối xả, sau đó điệp khúc: cô không hợp với con trai tôi. Gia cảnh không tương xứng. Hoặc: cô đừng cản trở con đường sáng lạn của con trai chúng tôi, mời cô nghỉ việc. Tôi không dám nghĩ nữa, nuốt nghẹn, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà.
- Con đến rồi à? Ngồi xuống đi Kim.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống như một chú cún trung thành với chủ.
- Con chào cô chú, cô chú gọi con có chuyện muốn nói ạ?
Chợt nhận ra câu hỏi của mình không được lịch sự, tôi thu mình lại, ngồi như con chuột gặp phải móng vuốt của mèo.
- Ừm, hôm nay sinh nhật Ken nhà cô, rất vui vì con đã đến. Đầu tiên, cô chú muốn cảm ơn con vì thời gian qua đã vất vả với việc học của Ken. Ken cũng kể cho cô nghe rất nhiều về con. Cô biết con đang là sinh viên, thời gian học đã ít mà lại còn phải đi dạy thêm thì sẽ rất vất vả...
Mẹ của Ken nhìn tôi, ngập ngừng mãi mà không nói tiếp. Kiểu này chắc có ý muốn cho tôi nghỉ việc mà ngại nói thẳng đây mà. Thế thì để tôi chủ động, cho đỡ lê thê.
- Dạ, con hiểu ý cô rồi ạ, hết tháng này con sẽ thôi không dạy Ken nữa. Con cảm ơn cô chú đã...
- Ấy không! Con hiểu nhầm ý cô rồi. - Ba Ken ngắt lời tôi. - Ý cô chú là muốn sang tháng, con kèm luôn việc ôn thi đại học cho Rick nhà chú. Rick sắp vào Đại học, cô chú lại đi làm thường xuyên không chăm lo được việc học của hai đứa. Con là sinh viên, lại học sư phạm nên cô chú nhờ con giúp đỡ.
Tôi ngơ người vì những gì vừa nghe thấy. Hóa ra mọi việc không tệ như tôi tưởng. Nhưng sau vài giây định thần, tôi cảm thấy sóng gió sắp nổi theo một hướng dài hơn motip trong phim. Nuốt nghẹn, làm sao yên ổn nổi với Rick đây, sẽ phiền chết mất. Giờ có nên nhận lời hay không đây? Tôi đưa ánh mắt ra ngoài cửa để hy vọng tránh được tia nhìn đầy hy vọng của ba mẹ Ken, nhưng ngờ đâu, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Rick đứng dựa người vào cửa, mắt cậu ta cũng nhìn tôi chằm chằm. Sáu con mắt, ba con người chờ đợi cái gật đầu của tôi. Giờ phút ấy, tôi bỗng cảm thấy mình quá đỗi có giá, hay cứ từ chối cho oách nhỉ?...