XtGem Forum catalog
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Chỉ cần tin và yêu


Chuyên mục:

Truyện Teen


Đăng: Admin 6966
Share: * * * Twitter



- Cô Kim! Canh sôi rồi kìa.

Tôi giật mình, quay lại lóng ngóng động trúng thành nồi. Tôi á nhẹ một tiếng, nhận ra mình đã bị bỏng, nhưng vẫn cố gắng nấu xong nồi canh.

6 giờ 30, Rick về đến nhà, cơm cũng đã dọn ra. Tôi và Ken ngồi tranh thủ ôn bài. Chẳng biết cảm xúc của Rick lúc đó thế nào, nhưng mắt cậu ta lại đỏ lên như lúc dưới mưa. Tôi giục cậu ta thay đồ để ăn tối. Thật ngại quá, phải giải thích vụ vì sao tôi cũng có mặt trong bữa tối này. Nhưng chưa kịp mở lời thì Rick đã ngước lên nhìn tôi, nói trước.

- Cảm ơn chị đã nấu bữa ăn này. Lâu lắm rồi mới được ăn ngon như vậy.

- Đúng đó cô. Anh hai nấu ăn dở ẹc. Cô thường xuyên nấu cho Ken ăn nha.

Tôi cảm thấy nóng bừng hai má, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Tôi cũng muốn ngày nào cũng được nấu ăn thế này, đỡ phải ăn mì gói, mà lại có không khí của gia đình. Ôi cái trí tưởng tượng quá đáng của tôi, nếu không kiềm chế thì tôi sẽ bật cười sung sướng trước mặt hai anh em nhà họ mất. Tôi lên giọng, tỏ vẻ nghiêm túc.

- Không có gì đâu, tại thấy nhóc Ken ăn uống không đàng hoàng nên cũng muốn nấu gì đấy cho nhóc ăn. Nếu hai đứa thích thì khi nào rảnh, chị nấu tiếp cho.

Tôi tự thấy phục khả năng che giấu cảm xúc thật của mình. Thật ra thì ý tôi là: nhờ hai đứa mà chị được ăn ngon, cứ thế này mỗi ngày nha. Nhưng như vậy mất mặt lắm. Dù sao tôi vẫn thông minh chán.

Dự định về sớm của tôi không thành. Vẫn là 9h mới ra về được. Nhưng thôi không sao, bù lại được bữa ăn ngon. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, hít thật sâu để sẵn sàng tinh thần vượt qua bóng tối đáng sợ. Đi được một đoạn, lại là cảm giác có ai đó đi theo, tôi đi nhanh thì nó cũng đi nhanh, tôi chậm lại nó cũng chậm lại. Tiếng xe ga đều đều phía sau tôi. Vẫn không dám nhìn ra phía sau, mà cái gương chiếu hậu của xe tôi thì sau khi tông phải một vị nào đấy, nó bị gãy, tôi tiếc tiền nên lấy keo dán lại, giờ nó cứng ngắc không thể sử dụng được.

Liều ăn nhiều. Nghĩ vậy, đợi tới đoạn đường đông người, đường thẳng, không có đường hẻm, tôi dừng xe đột ngột, quay lại phía sau. Cặp kính cận làm khó tôi, nhưng cũng lờ mờ nhìn thấy đối tượng đang dừng lại cách tôi khoảng 5m. Tôi xuống xe, lấy hết khí thế đi lại chỗ chiếc xe đang dừng theo kia. Nheo cặp mẳt sau chiếc kính cận, tôi ngạc nhiên không thốt nên lời. Là Rick.

- Cậu đi theo tôi đấy à?

Cậu ta nhìn tôi, không nói gì.

- Cậu nhìn cái gì? Theo tôi làm gì? Có phải một tuần nay cậu theo tôi về đến phòng trọ phải không?

Rick lại không trả lời. Nhưng cậu ta gật đầu. Tôi không hiểu vì sao lại thế, nhưng tôi không thích điều đó. Đẩy nhẹ vào vai Rick, tôi nói nhỏ nhẹ nhất có thể:

- Cậu về đi. Tôi không biết cậu theo tôi vì lý do gì, nhưng đừng có đi theo nữa.
Rick đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Bàn tay của chàng trai trẻ ấm nóng, tôi cảm thấy cổ tay mình ran rát.

- Á đau. - Tôi nhăn mặt, khẽ thốt lên.

- Chị sao vậy? Tôi làm chị đau sao?

Rick buông lỏng tay ra, dưới ánh đèn cao áp, tôi và cả Rick nhận ra một vết đỏ trên cổ tay tôi. Tôi nhớ ra đó là chỗ bị bỏng, giờ thì đang rất rát.

- Chị lại bị thương rồi. - Cậu ta nhìn xung quanh - Chị đợi tôi một chút. Đưa chìa khóa xe của chị đây.
Tôi không hiểu, nhưng cũng đưa cho cậu ta. Cậu ta dắt xe tôi vào một quán sửa xe gần đấy, nói gì đó với chủ tiệm rồi đưa tiền cho ông ta. Sau đó trở ra, đi về phía tôi.

- Cậu làm gì vậy? Sao lại dắt xe tôi vào đấy? Xe có bị hỏng gì đâu.

- Xe vào đấy thì ắt sẽ có chỗ hỏng, cần phải sửa. Chị lên xe tôi chở chị về.

Cậu ta đang trả ơn tôi vì bữa ăn sao? Đúng là cách sống của bọn nhà giàu, không muốn nợ nần ai. Tôi cảm thấy bực mình, quay ngoắt đi về phía hiệu sửa xe.

- Chú ơi! Cho con xin cái xe này.

- Xe của ai mà xin? Của cậu kia vừa dắt vào đây sửa mà.

- Dạ, xe của con. Cậu ta tự tiện dắt xe của con vào đây, mà xe không bị hỏng gì cả.

Nét mặt ông chủ có vẻ khó xử. Tôi cũng biết nếu cái xe này đem ra sửa thì sẽ phải sửa rất nhiều chỗ, nhưng tôi không thích nó nằm trong tiệm sửa xe vào lúc này. Nhất quyết phải lấy nó ra và đi về, để cho tên nhà giàu kia mắc nợ tôi suốt đời.

- Chìa khóa xe của con đâu? Nếu có chìa khóa thì mới biết được đây có phải xe của con không.

- Dạ đây... Ơ...

Lúc này mới nhớ ra chìa khóa đang nằm trong tay Rick, tôi lại chẳng đem theo chìa phụ.

- Đưa chìa khóa đây cho tôi!

- Chị lên tôi đưa chị về. Đừng trẻ con như vậy, chỉ là tôi muốn đưa chị về thôi, không có ý gì khác đâu.

- Chẳng phải vì tôi nấu ăn cho anh em cậu nên cậu mới thế này sao?

- Không phải! Tuyệt đối không phải!

Cậu ta lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt tôi như muốn chiếu tướng. Thật đáng sợ. Nhưng chuyện có đơn giản như Rick nói? Rằng chỉ là muốn đưa tôi về? Mà cũng có thể lắm, cậu ta còn nấu cháo cho tôi thì đưa về cũng là một hành động galant đáng làm thôi.

- Thôi được! Nhưng ngày mai tôi làm sao lấy xe về? Mà cậu đưa chìa khóa đây cho tôi.

- Mai tôi sẽ đến chở chị ra lấy xe về. Về đến nơi tôi đưa chìa khóa cho, cứng đầu như chị ai mà tin được, biết đâu cầm được chìa khóa, cô lại không chịu lên xe tôi.

- Cái cậu này... Tôi mà trẻ con như vậy à?

Cậu ta đoán trúng tim đen của tôi rồi. Thôi thì trời không nghe đất thì đất phải chịu trời. Tôi leo lên xe, ngồi xa cách cậu ta một khoảng. Nhưng cái xe của cậu ta đằng sau cao hơn đằng trước, đi được một đoạn tôi lại cứ bị trượt về trước. Tôi đặt hai bàn tay lên lưng cậu ta, đẩy nhẹ để giữ khoảng cách an toàn. Ai mà tin được bọn nhà giàu lắm chiêu trò này, không cẩn thận là tiêu đời.

Những lúc thế này tôi cảm thấy mình không còn là một cô nàng Nhân Mã nữa mà biến thành Nhân Mã lai Ma kết. Cái tính suy diễn thái quá và phòng thủ ở mọi mặt trận. Thế cũng tốt thôi, để tránh ân hận về sau.

- Đến nơi rồi, cậu đưa chìa khóa cho tôi!

Rick đặt chìa khóa vào tay tôi, tôi quay lưng đi vào.

- Kim! Chị đợi tôi một lát được không?

- Làm gì? - Tôi quay lại.

- Đợi tôi 5 phút thôi. Xin chị đấy!

Nói rồi cậu ta quay xe, phóng đi mà tôi chưa kịp trả lời có đồng ý đợi hay không. Nhưng thôi, đợi thêm 5 phút cũng chẳng chết ai, lỡ đâu không đợi, hôm sau đi dạy cậu ta lại làm khổ tôi. Phải nhịn. Không biết có phải tôi xem phim tình cảm lãng mạn quá nhiều hay không, nhưng trong suy nghĩ của mình, tôi vẫn tin có những câu chuyện tình đẹp như trên phim. Mà tôi cá chắc có đến 90% các cô nàng hay xem phim tình cảm như tôi đều tin một ngày sẽ xuất hiện trước mặt họ một anh chàng đầy đủ tố chất mà họ mong muốn. Sớm hay muộn cũng sẽ có, cô nàng nào không đợi được thì sẽ ngậm ngùi mà vứt bỏ niềm tin. Còn những cô nàng như tôi, nếu chờ mãi mà không xuất hiện thì vẫn có một anh chàng tên FA ở bên cạnh. Nghĩ cũng hơi phiêu, nhưng còn trẻ thì nên tin và chờ đợi. Tôi cũng nói rồi, bao giờ đến 30 tôi cũng sẽ như mấy cô nàng vứt bỏ niềm tin nếu không tìm được chàng hoàng tử của tôi.

Cuối cùng cậu ta cũng quay lại.

- Cậu đi đâu mà bảo tôi chờ cậu?

- Chị cầm lấy, nhớ bôi thuốc vào vết bỏng rồi dán chỗ bỏng lại. Chị hậu đậu quá, làm người khác phải lo lắng.

- Ơ ơ... Cái cậu này! Tôi bắt cậu phải lo cho tôi bao giờ. Tôi không sao, cậu cầm thuốc về mà dùng. Còn nữa, mai khỏi qua đón tôi, tôi đi với bạn đến tiệm lấy xe là được. Rồi đó! Về đi!

- Điên mất thôi! Cầm lấy đi!

- Cậu đang nổi đóa với tôi đấy à? Nên nhớ tôi hơn cậu 4 tuổi, dù cậu là con nhà giàu, nhưng cũng không có quyền sai bảo tôi. Tôi là bậc chị, cậu hiểu chưa.

Tôi nói như thét vào mặt cậu ta, nhưng Rick vẫn không nổi cáu lại, đôi mắt ấy cứ nhìn tôi.

- Hình như... Tôi thích chị mất rồi.

Ôi trời, cậu ta cũng xem phim tình cảm nhiều lắm đây. Lại còn dám nói thẳng ra như trong phim. Thật không thể tưởng tượng nổi.

- Cậu... Cậu điên à? Đi về đi! Về học bài rồi thi đậu đại học đi, đừng có đứng đó mà lảm nhảm kiểu như phim Hàn. - Tôi quay đi, lẩm bẩm - Bọn trẻ bây giờ nhiễm phim ảnh quá đi mất.

Một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi kéo lại rồi vòng tay ôm tôi từ phía sau. Tôi rùng mình, nghĩ rằng mình phải quay lại nện cho tên láo toét kia một trận. Nhưng cả cơ thể tôi cứ mềm nhũn ra, đến nỗi nếu cánh tay ấy không giữ chặt, tôi sẽ té mất thôi. Tôi nghe cả tiếng trái tim đập dồn dập trong đêm tối, là của tôi hay của Rick thì tôi cũng không xác định được nữa. Tôi quay đầu lại, bờ môi tôi chạm vào bờ môi của một người khác, hơi thở ấm nóng đến mụ mị cả người. Tôi đang hôn sao? Là đang hôn thật sao? Nụ hôn đầu của tôi ở cái tư thế trời ơi, đất hỡi thế này ư? Đến phát khóc mất thôi. Nhưng nụ hôn ấy đã tiếp sức mạnh cho tôi, người tôi có sức hẳn, quay nhanh người, tôi thoát được khỏi vòng tay của Rick.

- Cậu bị điên à?...
Trước123456Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Đừng hỏi gì cả, Anh yêu em !
Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em
Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?
Em đã mở lời rồi, vậy mình cưới nhau được chưa anh?
Cô đơn trong chính tình yêu của mình
1234...131415»
Có thể bạn quan tâm
Anh đẹp trai ơi! Cho em yêu anh một chút nhé phần 1
Anh đẹp trai ơi! Cho em yêu anh một chút nhé phần 2
Yêu người không yêu mình
Virus đáng yêu từ con trai
Ngày tình yêu vừa cạn
123456»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube