Teya Salat
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Valentine có ba mảnh ghép


Chuyên mục:

Truyện Teen


Đăng: Admin 2773
Share: * * * Twitter

Vậy là thêm một mùa Valentine nữa tôi không có socola. Cũng phải thôi, là hot girl thì mới may ra được chết chìm trong đống socola, chứ một đứa vừa ngố, vừa kém nổi bật như tôi thì chỉ là đứa con nít chưa lớn.


- Nhi làm gì đấy?


Tôi giật mình quay đầu lại, tự dưng thấy lạnh toát sống lưng như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Ngẩn ngơ một hồi, tôi mới đáp lại câu hỏi của cô bạn cùng lớp.


- Nhi vào xem chút đồ thôi.


- Á à, biết rồi nhá, Nhi mua socola tặng người ấy phải không?


- Làm gì có ai mà tặng, Nhi chỉ coi thôi chứ tặng tiếc gì.


Tôi nuốt ực cục nghẹn mắc ở cổ họng vì bị cô bạn đoán trúng tim đen. Thật ra tôi định mua một hộp socola be bé để tặng Phong – cậu bạn ngồi bên cạnh. Lý do để tặng là gì ư? Tôi cũng không biết. Có thể vì để cảm ơn cậu ấy đã cho tôi mượn tài liệu môn hoá, hoặc để đáp lại những thanh kẹo Alpalibe cậu tặng tôi hôm 20 tháng 10… Có ti tỉ lý do chính đáng. Nhưng có lẽ tôi là người rõ nhất lý do vì sao lại muốn tặng Phong socola vào cái ngày đặc biệt – Valentine.


Phong mà tôi thích là một anh chàng ma kết, chẳng trách nếu có nhiều cô nàng cứ bị cuốn hút bởi Phong, trong số đó có cả tôi – một cô nàng ma kết. Thường thì hai ma kết mà ở cạnh nhau sẽ tạo nên hai lâu đài cảm xúc kiên cố, nhưng cả hai đều muốn đánh đổ, khám phá lâu đài của nhau. Thế cho nên lâu dần, tôi nhận ra ở Phong những điều tuyệt vời mà bọn con trai khác không hề có, còn Phong… tôi không biết cậu ấy đối với tôi như thế nào, chỉ đơn giản là bạn bè bình thường hay cũng có một chút xíu thích tôi như tôi đã thích cậu. Nghĩ luẩn quẩn một hồi lâu, tôi chào tạm biệt cô bạn cùng lớp rồi ra về mà không mua thứ gì cả. Tự dưng tôi thấy mình nực cười, suýt nữa thì đi làm chuyện không giống với tôi mọi ngày. Tặng socola gì chứ, tôi có phải kiểu người lãng mạn như vậy đâu. Tặng rồi thì sao chứ, lỡ Phong không nhận hoặc có rất nhiều cô bạn khác cũng tặng socola cho cậu ấy thì có phải tôi tự ôm cục nhục to tướng vào thân không. Lắc đầu mạnh để gạt phăng cái viễn cảnh khủng khiếp đang lơ lửng trong đầu, tôi lấy hết sức đạp xe ngược chiều gió. Gió thổi tung cảm xúc của tôi khiến chúng trở nên rối bời, khó sắp xếp.



- Uầy, thằng Phong này, chưa đến Valentine mà đã có quà với thư tỏ tình. Khiếp!


Hoàng từ đâu chạy xộc đến, lao thẳng về phía tôi đang ngồi, đẩy tôi sát vào Phong.


- Thằng Hoàng điên này, đi về chỗ mày đi!


Tôi phát cáu, đẩy nó ra.


- Ơ cái bạn Nhi này, bạn đang ghen vì không có ai thèm tặng quà “va linh tinh” cho bạn chứ gì. Xin thằng Phong vài món, nó thể nào chẳng được nhận những món quà vô danh.


Nghe Hoàng nói mà máu trong cơ thể tôi dồn hết lên mặt. Tôi nghiến răng, lườm nó một phát rõ sắc đến mức muốn đâm toạc cái bản mặt đáng ghét, nham nhở của nó ra, thế mà nó vẫn thản nhiên, còn đưa tay lên bẹo má tôi.


- Mình là mình thích nhất lúc bạn Nhi giận, mặt đỏ trông đáng yêu khủng khiếp.


Lúc này thì cơ mặt của tôi giật đùng đùng, tôi lấy hai tay bóp cổ nó, nó thì vẫn cứ bẹo má tôi. Trò hề diễn ra cho đến khi Phong nổi giận, quát lớn:


- Hai đứa ra chỗ khác mà đánh nhau! Ngày nào cũng ồn ào, không thấy chán à?


Giữ nguyên trạng thái bóp cổ – bẹo má, tôi với Hoàng quay sang nhìn Phong. Cậu ấy rất ít khi nổi giận, nhưng hôm nay có vẻ nhạy cảm hơn mọi ngày. Cuối cùng Hoàng thả tay, tôi cũng buông vũ khí, cả ba ngồi im lặng cho đến khi trống đánh hết giờ ra chơi.


Hoàng là bạn thân của Phong, nhưng đôi khi tôi cảm thấy tôi còn chơi thân với Hoàng hơn Phong. Vì giữa hai người ấy cứ tồn tại sự khách sáo, chẳng bao giờ tôi thấy họ cãi nhau hay đánh nhau. Nhưng tôi biết họ là bạn thân bởi Hoàng nói với tôi họ là bạn thân. Tôi quen biết Hoàng trước Phong. Ngay từ ngày đầu bước vào cổng trường cấp ba, kẻ lao xe tông vào tôi báo hại tôi phải vừa đi vừa giấu tà áo dài có in vết xăm xe là Hoàng. Kẻ hay đi sau kéo tóc tôi, dù chưa biết tên cũng là Hoàng. Kẻ thường dùng ánh mắt khó hiểu, đăm chiêu nhìn về phía tôi, cho dù tôi phát hiện ra và trợn mắt lên nhìn lại thì hắn vẫn thản nhiên ngồi nhìn tôi với vẻ mặt đủ thứ biểu cảm cũng chính là Hoàng. Mọi thứ về Hoàng đều khiến tôi dễ nổi giận, duy chỉ có một điều Hoàng có mà khiến tôi hài lòng, đó là cậu bạn thân của hắn đang ngồi cạnh tôi đây – Duy Phong.


- Nhi tặng Hoàng socola đi, rồi Hoàng tặng lại Nhi.


Đang loay hoay buộc tà áo dài để ra về thì Hoàng từ phía sau thì thầm đủ để ba người nghe thấy, vì lúc ấy có cả Phong đang lấy xe gần đấy.


- Hâm à? Mắc gì phải tặng Hoàng socola. Đây cũng không thích nhận socola từ một đứa vớ vẩn như Hoàng.


- Thật á?


- Chả thật là gì. Ngày nào cũng hâm như nhau. Mà chắc chẳng ai thèm tặng socola cho nên mới bảo đây tặng chứ gì? Đừng có nằm mơ.


Tôi lườm Hoàng rồi dắt xe đi, Hoàng cũng dắt xe và lẽo đẽo theo sau tôi, theo sau Hoàng là Phong. Tôi tủm tỉm cười tưởng tượng ra viễn cảnh mình được hai chàng trai theo đuổi và đòi-tặng-socola, thế là cứ cười tít mắt.


- Tặng anh.


Tôi quay lại. Tốc độ âm thanh và tốc độ chạy của cô bé lớp dưới ngang ngửa nhau. Vừa mới nói được hai chữ đã quay lưng chạy mất, chắc cô bé ấy mặt đang đỏ như quả cà chua cho mà xem. Tôi biết ngay mà, Phong vốn được nhiều cô nàng để ý nên quà cứ thế mà tới tay thôi. Nhưng, lúc quay lại, món quà đang nằm trên tay Hoàng. Tôi mở to mắt hết cỡ, suýt chút nữa thì miệng cũng há ra.


- Đấy nhé, đây cũng có người tặng quà nhé! Thế nên đó mà muốn nhận quà thì mau tặng đây đi, không là mất cơ hội ngàn năm có một.


- Hứ! Nằm mơ đi!


Tôi bĩu môi, đạp xe đi thẳng. Vậy là thêm một mùa Valentine nữa tôi không có socola. Cũng phải thôi, là hotgirl thì mới may ra được chết chìm trong đống socola, chứ một đứa vừa ngố, vừa kém nổi bật như tôi thì chỉ là đứa con nít chưa lớn. Tôi chấp nhận điều này thêm vài năm nữa vậy.


Valentine có ba mảnh ghép
Valentine đúng là Valentine, cách 300m từ ngoài đường đến cổng trường, hoa hồng đỏ bày bán đủ các loại hình. Nói thật là trong lòng tôi cũng thèm được nhận một bông, à không, một nụ hồng thôi cũng được. Nhưng dù sao ngày này với tôi cũng chỉ là một ngày mấy đứa vớ vẩn va nhau lung tung rồi thành một lũ ngớ ngẩn, mờ mắt vì hoa với cả socola.


- Ui cha mẹ ơi!


Vừa nói va là va ngay, chẳng rõ cái đứa ngớ ngẩn nào lại lao ra cổng trường mà không nhìn đường, làm tôi đang mải suy nghĩ cũng lao vào không thương tiếc.


- Nhi muốn đâm chết người à?


Tôi thở phào nhẹ nhõm, người tôi tông phải là Hoàng, mà nếu là hắn thì không phải lo bị bắt đền, vì hắn chẳng bao giờ chơi cái trò con nít ấy đâu.


- Bắt đền Nhi!


- Ơ ơ, Nhi có làm gì đâu mà Hoàng bắt đền, Nhi còn chưa bắt đền vì cái tội ra khỏi cổng không báo trước.


- Có cái lý nào mà lại như vậy? Nhi đừng có cãi cùn, đền đi!


Hoàng đứng chặn đầu xe của tôi, nhất quyết không để tôi qua. Đang thở dài bất lực thì vị cứu tinh của tôi xuất hiện.


- Sắp vào lớp rồi, hai người còn đứng đây mà cãi nhau à?


Phong vỗ vai Hoàng, nhân lúc Hoàng quay lại, tôi tìm đường đi vào. Nói chung Phong của tôi vẫn là nhất, thế nên hôm nay trong cặp tôi mới có một hộp socola để dành tặng người tuyệt nhất.


Tôi vào đến lớp, nhưng Phong vẫn chưa vào, cả Hoàng cũng chẳng thấy đâu. Ngồi xuống chỗ của mình, tôi liếc mắt ngó vào trong ngăn bàn bên cạnh xem có món gì đặc biệt không, rồi cũng tiện thể ngó lên bàn trên chỗ Hoàng ngồi. Tôi tròn mắt tập hai. Một đống lúc nhúc hộp quà nhỏ to đủ cả, cái cặp còn để hở ra để trêu ngươi con mắt tôi bởi trong đó cũng có quà. Lý nào lại như thế, chẳng nhẽ Hoàng dở hơi mà tôi biết cũng có nhiều cô nàng để ý thế cơ à? Tôi chép miệng, thôi thì mặc kệ, dù sao tôi cũng chẳng liên quan gì tới cái thứ vớ vẩn vào ngày linh tinh này. Đẩy cặp vào ngăn bàn, nhưng có gì đó vướng khiến cặp không vào sâu trong ngăn bàn được. Tôi thò tay vào, cảm nhận được một vật như hộp quà. Bỗng dưng tim tôi đập thình thịch, tay run run. Tôi liếc ngang, ngó dọc như tên ăn trộm vì dù quà thì nằm ở ngăn bàn của tôi, nhưng vẫn không thể tin nổi nó dành cho tôi, biết đâu tên khốn nào đấy lại đang đùa với kẻ nghèo túng quà cáp này. Sau vài phút đấu tranh tư tưởng, tôi quyết định mở nó ra một cách… lén lút.


“Tặng Nhi hâm!”


Mắt tôi sáng rực, rõ ràng là dành cho tôi rồi, nhưng ngoài ba chữ ấy ra thì chẳng còn bút tích nào cho biết ai đã tặng nó cho tôi. Khẽ thở dài, tự dưng tôi cảm thấy buồn. Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của Hoàng tử khi nhặt được chiếc hài của Lọ Lem mà không biết được sự thật nàng là ai. Nhưng Hoàng tử còn có thể mang hài đi tìm Lọ Lem, còn tôi thì không thể đem hộp socola đi hỏi từng đứa con trai rằng ai là chủ nhân của nó. Đúng là, cổ tích luôn đẹp, còn sự thật thì cứ trần trụi và trớ trêu.


- Các cô nương tổ 4 đâu rồi, mau xuất hiện và nhận hoa.

...
12Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Đừng hỏi gì cả, Anh yêu em !
Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em
Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?
Em đã mở lời rồi, vậy mình cưới nhau được chưa anh?
Cô đơn trong chính tình yêu của mình
1234...131415»
Có thể bạn quan tâm
Nếu một ngày còn biết yêu
Bản tình ca buồn anh còn hát cho em?
Cho những ngày hạnh phúc bình dị
Cánh bồ công anh trong gió
Vút bay trong gió
123»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube