Chương 13: Tĩnh lặng trước giông tố.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Y dậy từ khi rất sớm. (Định bỏ luôn thói “Mèo lười” hả). Hôm qua mải nghĩ cộng với “trăng thanh gió mát”, nên cô ngủ trên xích đu lúc nào không hay. Bây giờ dậy không hiểu sao mình lại nằm ở trên giường rồi. (ặc, chị Tiểu Y bị mộng du hả? Hay là….hay là…có ma. Răng Cat đánh cầm cập rùi nà) Cô đi vscn xong rồi sắp xếp hành lí, tối qua cô vẫn chưa kịp chuẩn bị gì hết cả.
Cô lôi từ trong tủ ra 1 cái ba lô chuyên dùng cho việc đi cắm trại và picnic. Chạy vào nhà tắm, mở chiếc tủ sau tấm gương ra, cô lấy 1 lọ kem đánh răng và 1 cái bàn chải mới. (Có tủ sau gương cơ đấy, cứ như là trong phim hành động ý nhỉ). Lấy thêm từ trong tủ khoảng 3,4 bộ quần áo: một cái quần short trắng, 1 cái áo ba lỗ xanh dương, 1 bộ váy đi biển dài gần tới đầu gối, … cô sắp xếp gọn gàng đống quần áo ấy vào đáy ba lô. Bên trên là mấy cuốn tiểu thuyết và truyện tranh Conan. Trên nữa là mấy thứa đồ dùng cá nhân, và cuối cùng, đỉnh ba lô chứa toàn là kẹo. Kẹo singum, kẹo ngậm, kẹo mút, bim bim…. (Chắc cái ba lô này thánh tiệm tạp hóa quá)
Xong đâu đó, cô lấy 1 chiếc áo sơ mi caro cộc tay và 1 cái quần vải màu đen rồi chạy vào nhà tắm thay đồ. Bộ đồ này càng làm tôn lên làn da trắng và mịn màng như em bé của cô. Trông cô tuy giản dị nhưng lại đẹp vô cùng. Khoác ba lô, cô khóa cửa cần thận. Hôm nay cô định bụng tới đón Hải Băng rồi cả 2 sẽ tập trung ở sân trường. Có lẽ anh sẽ rất ngạc nhiên vì mọi lần cô luôn bị anh phàn nàn về thói “mèo lười” của mình.
Hôm nay là 1 ngày mùa thu rất đỗi bình thường. Trời vẫn trong xanh, gió vẫn thổi, cây vẫn đu đưa theo điệu nhạc của gió mà từ lâu nó đã làm như vậy như 1 bản năng khi ra đời. 20p sau, chiếc xe của cô đỗ trước của ktx. Đây là lần đầu tiên cô vào khu ktx này. Trong nó có vẻ đã cũ. Những vệt rêu xanh rờn trên những bức tường sơn màu vàng. Hành lang. Nơi in dấu bàn chân của biết bao con người. Phải rồi, cô cũng chẳng thể nào biết nổi đã có bao nhiêu người lớn lên và thành tài từ cái trường này nữa. Cô ven theo những hành lang dài và cũ ấy. Phòng của anh ở đâu nhỉ? Phải rồi. Phòng 208. Cô reo thầm trong bụng. Bước chân của cô ngày càng nhanh hơn.
206
207
208.
- A. Đây rồi. Không biết hắn đã dậy chưa nhỉ?
Cô đưa tay định gõ cửa thì cánh của đó bật mở. Và thứ bị cô cốc không phải cái cửa màu xanh cũ kĩ kia mà là cái gì đó cứng cứng. Phải rồi. Đó chính là đầu của Hải Băng. Tiểu Y ngớ người. Hải Băng lập tức nhăn mặt. Đang định đi đón cô mà không ngờ “heo con” đã đứng sẵn ở cửa và cho anh ăn ngay mấy trưởng vào đầu nữa.
- Á. …xin lỗi cậu. Cậu không sao chứ?
- *nhíu mày*
Tiểu Y thấy vậy liền nuốt nước bọt khan rồi lên tiếng bao biện
- Cũng tại cậu mở cửa bất ngờ quá thôi. Sao lại mở cửa đúng lúc tôi định gõ chứ. – Tiểu Y nói mà mắt cứ nhìn chân chân xuống đất. 0
- Bao biện cũng không biết bao biện.
- Kệ tui. Xì.
- Sáng sớm tới đây làm gì?
- Bộ không biết hả, định rủ cậu cùng đi tập trung thôi.
- Vậy thì đi thôi.
Dứt lời, Hải Băng khóa cửa rồi lôi Tiểu Y đi theo.
- Buông ra
Tiểu Y cựa mạnh, Hải Băng bị bất ngờ nên đã để tuột cô ra. Do đó mông cô tiếp đất ngon lành. Đau ê ẩm, Tiểu Y đành phải đứng dậy.
- ………….*cười mỉm*………………
- Con trai gì mà, thấy con gái ngã còn đứng cười chớ. – Tiểu Y lầm bầm.
- Đáng đời.
- Cậu nói cái gì?
- ………………. – Hải Băng nhún vai 1 cái rồi bình thản bước tiếp.
- Bộ cậu không cho tôi vào nhà 1 chút hả?
- ……..
- Hay cậu giấu gái trong đó sợ tôi phát hiện vậy? *cười nham hiểm*
Hải Băng lập tức đứng khựng lại. Giấu gái sao. Cô không nhận ra rằng từ đó rất ám muội sao. Đen mặt, Hải Băng ném 1 cái lườm sắc lạnh về phía người con gái đang lẽo đẽo đi đằng sau. Tiểu Y nhìn thấy vậy thì có chút sợ. Hắn ta giận rồi à? Có lẽ từ ngữ cô dùng hơi quá. Biết mình thất thố, cô liền cười trừ.
- Hì……………… .
- …………… * vẫn lườm*……….
- Ây da, 5 rưỡi rồi, đi nhanh thôi kẻo muộn.
Tiểu Y đánh trống lảng rồi kéo tay Hải Băng đi thật nhanh. Quả thực nếu còn đứng đó nhìn khuôn mặt ông cụ ấy của anh 1 giây nào nữa thì cô nhũn thành nước mất. Ánh mắt ấy rất lạnh lùng, những qua đó, cô có thể nhận ra đủ sắc thái tình cảm. Và quan trọng hơn hết, nó có 1 sức hút kì lạ. Cô sợ mình không thể chống nổi ánh mắt ấy được nữa.
Ra tới chỗ tập kết, Tiểu Y nhận ra không chỉ có 1 mình cô dậy sớm. Mà hầu như, học sinh toàn trường đã đông đủ cả rồi. Tiểu Y ngớ người trước cảnh tượng nhộn nhịp ấy, ai cũng tranh thủ nói chuyện, có người còn bàn về vịnh nữa. Có lẽ họ được tới Một trong bảy kì quan thiên nhiên mới của thế giới nhiều rồi. Được ngày dậy sớm, tưởng là có thể tới xí chỗ trước 1 tí, coi như chứng minh mình không phải 1 con mèo lười thuần chủng, ai dè,…… Tiểu Y khóc mà không ra tiếng.
Tiểu Lam đang đứng tám với mấy người con gái trong lớp thì nhận thấy Tiểu Y và Hải Băng đã tới. Cô liền “dã từ” bọn bạn “đồng bào” để chạy tới chỗ Tiểu Y. (chắc chị Tiểu Lam có cả băng đảng chuyên “hóng hớt” quá).
- Tiểu Y, Hải Băng! Hai cậu tới rồi à
- Uk. – Tiểu Y đáp, còn Hải Băng thì vẫn đứng như tượng.
Tiểu Lam cũng không lấy làm lạ trước thái độ của Hải Băng vì từ trước tới nay anh đều vậy. Nếu anh mà trả lời cô thì đó mới là điều bất thường đó. Nhìn xuống tay của Tiểu Y. Cô há hốc miệng khi nhận ra 2 người họ đang nắm tay nhau.
- Hai người….hai người….. – Tiểu Lam ngạc nhiên tới nỗi không thể thốt nên lời.
- Có chuyện gì thế? – Tiểu Y hỏi.
- ớ….ớ….. *chỉ chỉ*……
Tiểu Y nhìn về phía cô chỉ. Nhận ra mình đang nắm tay Hải Băng, chặt, rất chặt thì thoáng giật mình. Cô vội buông tay của anh ra. Mặt Tiểu Y lại bắt đầu đỏ như gấc chín. Hải Băng thì chỉ nhếch mép 1 tí. Không hiểu sao, trông cô lúc này, anh lại thấy rất buồn cười. (Nhìn người khác ngượng ngùng mà lại buồn cười, có khi nào hàng ngày chị Tiểu Y quá dữ không? ) Cùng lúc đó, tiếng loa thông báo vang lên.
- Các em chú ý, đã tới giờ xuất phát, các em nhanh chóng tìm xe của lớp mình và ổn định chỗ ngồi. 15p nữa toàn trường sẽ tiến tới vịnh Hạ Long, 1 trong 7 di sản thiên nhiên đẹp nhất Thế Giới.
- Yeah! Yeah!…………….
Xung quanh cô có rất nhiều người đang tung hô 1 cách phấn khích. Có cớ để chuồn, Tiểu Y đẩy đẩy Tiểu Lam đi tìm xe của lớp mình. Tiểu Lam vẫn đang trong tình trạng có thể đút vừa 1 quả dưa đỏ vào miệng nên cô phải gắng sức lắm mới đẩy được Tiểu Lam đi. Vừa đẩy Tiểu Lam đi, cô vừa ngoái đầu lại nói với Hải Băng
- Đi thôi. Sắp muộn rồi
- Uk
Vậy là 3 người lóc cóc đi tìm xe của mình. 5p sau, họ đã yên vị trên ghế xe mà họ vất vả lắm mới tìm thấy. Xe của lớp 11 Toán là xe số 03. Theo thói quen, Tiểu Y chọn ghế cuối cùng, gần cửa sổ. Tiểu Lam theo sau thấy vậy liền nói.
- Tớ say xe, cậu cho tớ ngồi gần cửa sổ đi.
- Say xe sao không lên đầu xe mà ngồi.
- Ngồi đây nói chuyện với cậu vui hơn.
- Uk.
Dù không muốn, nhưng cô vẫn phải nhường cho con bạn (tạm gọi là) thân của mình chiếc ghế yêu quý. Được 1 lúc sau, cô thấy Hải Băng lù lù đi vào. Anh chọn ghế ngay cạnh cô. Tuy nhiên, giữa anh và cô đã có 1 bức tường an toàn. Đó chính là chiếc ba lô quá cỡ của cô. Do đút nhiều đồ quá nên cô không thể treo nó lên giá được. Đành phải để tạm ở ghế kế bên. Tiểu Quyên cũng vào ngay sau đó, cô ta nhìn cái ba lô rồi đành chẹp miệng và chọn ghế ngay bên trên Hải Băng để ngồi. Ngồi trên xe được khoảng 10p, xe bắt đầu chuyển bánh. Theo như cô biết, từ Bắc Ninh, theo đường 18 lên Phả Lại, qua Chí Linh, Đông Triều và Uông Bí mới tới Hạ Long. Đó là con đường ngắn nhất. Nếu đúng như vậy, đoàn xe của trường sẽ phải vượt qua 122km, tức là khoảng 2 tiếng rưỡi. Còn trừ trường hợp tài xế muốn mua đường thì cô không thể đoán trước được.
Đường đi khá êm, chỉ có những con đường cao tốc lát nhựa mượt mà. Tiểu Y thản nhiên bỏ hết kẹo và bim bim trong cặp ra “xử lí”.
Một tiếng sau, cảnh ngắm cũng đã chán, kẹo ăn cũng ngán luôn rồi, cô bỗng cảm thấy hơi mệt, đôi mắt không chịu nghe lời cứ dần dần khép lại. Tiểu Y bèn bỏ ba lô xuống nền xe ô tô và nằm trên ghế ngủ. Cái ba lô bây giờ đã giảm được 1 khối trọng lượng đáng kể,(do đống