Chương 28: Một canh tặng hai người
Một tuần sau, Tiểu Y đã hoàn toàn bình phục và bắt đầu đi làm trở lại.
Đến giờ cơm trưa, Tiểu Y ôm cặp lồng cơm, đứng trước cửa văn phòng Lục Đại boss, tự dưng nhớ lại buổi tối ngày hôm qua, thấy đầu mình to hẳn ra.
Số chẳng là đêm qua Lục tổng phải gặp đối tác. Khi về tới nhà thì đã khuya, người nồng nặc mùi rượu. Tiểu Y phần vì đêm rồi lại bị đánh thức, phần vì đỡ anh ta vào nhà mà muốn gãy xương nên cứ luôn miệng lầm bầm.
Ai ngờ, khi vừa dìu được anh lên phòng thì lại bất ngờ bị anh ôm lấy. Tiểu Y cảm thấy toàn thân cứng đờ, chưa nói được câu gì thì làn môi nóng bỏng kia đã áp tới. Anh hôn cô. Một nụ hôn thật mãnh liệt. Cô cảm thấy ngạt thở, định há miệng ra để thở thì bất ngờ bị người kia nhanh nhẹn đưa lưỡi vào khuấy động. Cô kinh hãi, toàn thân bủn rủn, không biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Vậy nên cứ đứng như vậy cho anh hôn. May mà gã nào đó say khướt nên chỉ hôn một hồi lâu rồi lăn ra đất ngủ. Cô căm tức, khóc không ra nước mắt mà vẫn phải giúp anh thay đồ rồi dìu anh lên giường. Đêm hôm qua, kể từ lúc đó, cô còn chẳng thể ngủ nổi.
Tần ngần hồi lâu, Tiểu Y vẫn gõ cửa bước vào, nói giọng ậm ừ
- Lục tổng, cơm của anh có rồi đây.
- Ừ.
***
Lục Đại boss chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt, bút bi trong tay, đang viết gì đó. Bình thường tình huống này chứng tỏ Lục Đại boss siêu bận, không rảnh để quan tâm tới thỏ trắng. Tiểu Y cũng sẽ tự biết thân biết phận mà đặt cặp lồng xuống rồi đi ra.
Nhưng hôm nay, cô thấy không khí cứ ngượng ngùng thế nào ấy, hình như có liên quan đến tối qua, trong lòng cô thấy lấn cấn không yên. Tuy Lục Đại boss là sếp, sếp bảo tôi đi về phía Tây thì tôi chả dám đi về phía Đông, sếp muốn làm gì là việc của sếp, hôn một cái cũng chẳng chết ai mà lại là đang say khướt nữa. Biết vậy mà cô vẫn cứ băn khoăn, không khí ngột ngạt trong phòng khiến cô không chịu đựng nổi.
Tiểu Y đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bỏ đi, Lục Đại boss cũng chẳng ngẩng lên quan tâm hoặc ra lệnh cho cô ra ngoài. Ấm ức trừng mắt nhìn Lục Đại boss đến cả nửa phút, đến khi cô thấy mắt đau nhói, mà con sói cố chấp kia vẫn không ngẩng lên, cuối cùng cô đành nhún vai đầu hàng, kéo dài giọng
- Lục tổng, công việc rất quan trọng, ăn cơm cũng rất quan trọng, đừng bắt cơ thể mệt quá.
Dứt lời, chiếc bút trong tay Hải Băng khựng lại trên giấy, tờ giấy từ nãy đã bị anh vạch bừa bãi không biết bao nhiêu nét nay lại bị đầu bút nhọn khoét thủng thành một lỗ nhỏ. Thỏ trắng… đang quan tâm tới anh ư? Cô không giận sao? Sự việc đêm qua cũng chẳng phải do anh cố ý. Nếu không do hơi men thì không bao giờ anh thất lễ như vậy. May mà anh còn đủ tỉnh táo để nghĩ ra mưu giả vờ ngủ. Chứ nếu không anh cũng chẳng biết phải xử lí ra sao.
Hải Băng ngẩng lên nhìn Tiểu Y, trong tích tắc cô như bị điện giận, mặt đỏ bừng bừng nhìn đi nơi khác, lí nhí
- Hôm nay tôi nấu món gà kho sả và canh sườn nấu nấm. Anh ăn đi cho nóng.
Nói xong, Tiểu Y chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ còn lại Lục Đại boss ngẩn người trên ghế, dần dần, khóe môi anh nhướn lên thành một nụ cười ngọt ngào. Tiểu Y, chẳng lẽ em không biết, món ăn không thể tùy tiện tặng bạn khác phái sao? Như thế anh sẽ nghi ngờ, là em thích anh…Bữa trưa đó Lục Đại boss thấy ngon lành khó tả. (anh giai đang tưởng bở hả? Rõ rang bắt người ta nấu giờ lại nói thế được)
Trong quan niệm của anh, phụ nữ tặng thức ăn cho bạn khác giới thực sự còn mờ ám hơn cả tặng áo lót, quần lót. Những món ăn đầy đủ dinh dưỡng và tình yêu thương giống như đang truyền đạt dụng ý đối phương rất quan tâm đến sức khỏe của mình, hơn nữa, tác dụng quan trọng nhất của thức ăn là ở chỗ nó còn biểu thị tình yêu, hy vọng và sức khỏe hơn cả hoa hồng. Món canh sườn với gà kho này chứng tỏ thỏ trắng đang e thẹn ngượng ngùng nói với anh: “Em muốn chăm sóc anh cả đời.”
Trái tim trước nay luôn trấn tĩnh ổn định của Lục Đại boss đập loạn rồi.
Tuy nhiên tâm trạng Lục Đại boss càng hỗn loạn hơn sau khi ăn xong. Thông thường Hải Băng ăn xong cơm sẽ chợp mắt một lúc hoặc sẽ tiếp tục vùi đầu vào xử lý công việc, nhưng hôm nay ăn canh sườn tinh thần sảng khoái, anh lại có hứng thú muốn ra ngoài dạo một vòng, tiện xem thỏ trắng làm gì trong giờ nghỉ trưa.
Kết quả vừa ra khỏi văn phòng đã thấy một đám nhân viên trong phòng phóng viên quay quần lại xì xầm bàn tán.
- Này mọi người biết tin gì chưa?
- Tin gì tin gì?
- Cứ từ từ đã nào.
- Nói nhanh lên
- Tiểu Y tử đem canh tới cho Dương Phong đó.
- Sao cơ?
- Bà bị điếc hả?
- Ông nói là Tiểu Y mang canh cho Dương Phong sao?
- Đúng vậy. Tôi vừa thấy nàng ấy mang đi xong. Hôm nay Dương Phong hẹn phỏng vấn mà.
- Thật à?
- Thật chứ sao không thật?
- Ui trời ơi. Tiểu Y tử nhà mình ghê thật đấy. Tôi còn tưởng nó với Lục đại boss là một đôi chứ. Ai ngờ …
- Đúng đấy. Lúc đầu em cũng nghĩ vậy.
- Các bà dốt thế. Phải bắt con cá lớn hơn chứ. Bà nghe câu “muốn giữ trái tim người đàn ông phải giữ dạ dày của anh ta trước” chưa
- Chuẩn rồi, tự dưng hôm nay Tiểu Thiên nhà ta thong minh đột xuất nhỉ, mỗi tội cứ ngu liên tục.
- Bà xỏ xiên ai thế hả?
- Tôi đang khen ông mà!
- ……….bla……bla……
Mọi người cười nói ầm ĩ, mà không ai thấy Lục Đại boss đứng trong góc tối toàn thân phát ra sát khí, sắc mặt đen đặc có thể sánh ngang với Bao Công.
Tiểu Y dám cùng lúc tặng canh hai người ư?!
Tốt lắm, tốt lắm.