“Lan Vi đã không còn tin tôi nữa, vậy thử hỏi tôi còn sống mà làm gì! Tôi viết những dòng này, biết là ông không còn trên thế gian này để đọc, nhưng tôi mong con trai ông nó sẽ đọc, và sau đó đem đốt để ở suối vàng ông cũng đọc được và tha thứ cho tôi…
“Lưu Tường.
Buông lá thư xuống, Nam nhìn chàng trai kia, chưa kịp nói gì thì anh ta đã lên tiếng:
- Ba tôi chết bởi tự mình kết liễu cuộc đời. Tôi tuy không rõ lắm về chuyện rắc rối giữa ông với cha mẹ anh, nhưng qua lá thư này tôi cũng hiểu ra là mọi việc đã kết thúc. Phần anh thì sao, anh có hận thù gì tôi không?
Nam gượng cười và bắt tay anh ta:
- Chuyện ấy đã là quá khứ. Những gì ba anh nói đã quá đủ để chúng ta khép lại mọi việc.
Họ siết chặt tay nhau trong niềm cảm thông.
Nam xách trên tay hai bức tượng nặng gần mười ký lô trong giỏ xách, mà lúc tới anh kỳ vọng sẽ buộc ông Lưu Tường làm cho ra lẽ, nhưng giờ này nó trở thành một gánh nặng thật sự. Anh muốn bỏ nó ở giữa đường, nhưng suy nghĩ lại, anh mang nó về nhà.
Anh đốt nhang bàn thờ cha mẹ, rồi dặn Cô Hòa:
- Vú làm một mâm cơm để trưa nay cúng giùm con.
Cô Hòa ngạc nhiên:
- Sao cậu còn sửa soạn đi đâu nữa?
- Con có chút việc phải đi ngay. Khi về con sẽ nói với vú nhiều việc.
Lúc Nam cất hai bức tượng vào tủ, anh có cảm giác như những bức tượng ấy giờ chỉ còn là hai khối đồng nặng nề mà thôi, mọi điều thần bí không còn nữa… Bằng chứng là trong lúc sắp xếp, Nam vô tình làm rơi một bức tượng xuống sàn, chỉ một tiếng vang khô khan rồi thôi, không có một biểu hiện gì khác thường!
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Nam tự nhủ:
- Tại sao mình lại không đặt tượng lên đầu mộ của từng người?
Anh đem hai bức tượng ra ngoài mộ, thay vì bỏ vào tủ cất. Và tuần tự, Nam đặt trước đầu mộ từng cái một. Vừa đặt xong thì thật bất ngờ, bức tượng bên mộ cha anh vụt chuyển động, rồi chỉ trông chớp mắt, nó chuyển dịch nhanh và đổi vị trí sang đầu mộ của mẹ. Riêng bức tượng của mẹ anh thì vẫn đứng yên.
Nam chợt hiểu ra, anh thử lấy bức tượng vốn đặt mộ mẹ trước đó, chuyển sang mộ của cha, thì nó đứng yên! Để thử lại xem suy nghĩ của mình có đúng không, Nam lại chuyển bức tượng mới bị dịch chuyển từ mộ cha sang, để nó trở lại cạnh bức tượng kia, ngay đầu mộ của cha. Lập tức bức tượng đó bị hất tung. Trong lúc bức tượng kia thì vẫn đứng yên!
Nam chắp tay trước mộ cha, khấn:
- Con xin ba, giờ thì mọi việc đã đổi thay rồi. Mẹ đã biết lỗi và đã vĩnh viễn tan biến vào hư không rồi. Xin cha hãy rộng lượng, bỏ qua…
Nói xong, anh lấy bức thư của ông Lưu Tường, bật diêm quẹt đốt liền. Rồi anh lại khấn thêm:
- Bây giờ con sẽ thay ba đi làm một việc cuối cùng. Ba cứ yên lòng nhắm mắt…
Anh đốt thêm hai nén nhang nữa và chờ cho lá thư cháy hết rồi mới quay lưng đi.
Ở phía sau Nam, làn khói xanh từ lá thư đang đốt bỗng hóa thành màu đỏ, bay là đà quanh hai ngôi mộ. Cuối cùng, làn khói ấy sà xuống sát ngôi mộ của bà Lan Vi rồi tỏa ra lớn dần, lớn dần, sau cùng nó như một đám mây óng ánh sắc màu chụp xuống ngôi mộ!
° ° ° Người đàn ông hôm trước đón sự trở lại của Namkhác lần đầu. Ông nở nụ cười thân thiện: – Cậu trở lại đây sớm hơn tôi dự kiến. Nam lễ phép:
- Thưa chú, chú không khó chịu vì sự hiện diện của cháu chứ?
- Trái lại là khác. Cứ gọi tôi là Ba Vĩnh, tôi là em ruột của Hồ Điệp. Tôi đã được người ta báo trước là cậu sẽ trở lại đây, nhưng nghĩ ít ra cũng năm ba ngày nữa…
- Cháu đi xe đêm để kịp tới đây sáng nay. Bởi hôm nay là Nam nhật thứ 42 của bà Hồ Điệp, phải không ạ?
Anh vừa nói vừa đặt xuống một lãng hoa tươi, không ra dáng hoa tang, mà cũng chẳng ra hoa cưới, vì trên đầu lẵng hoa có gắn một dòng chữ khá to: Ngàn lần tạ tội! Thay mặt gia đình Thanh Long. Hoàng Nam.
Vừa lúc đó, Nam quỳ xuống trước sự ngỡ ngàng của ông Ba Vĩnh:
- Kìa, sao cậu lại…
Nhưng rồi ông chợt hiểu:
- Đêm qua ba cậu đã về đây báo cho biết cậu sẽ tới để tạ lỗi. Ba cậu cũng đã nói hết mọi chuyện về hành vi của mẹ cậu và ông thầy tướng số nào đó… Nhưng cậu không phải làm như vậy. Bởi mọi việc đã qua rồi, dẫu sao thì chị tôi cũng đã nhận hết mọi khổ đau rồi, còn hận ai làm gì…
Ông đỡ Nam đứng lên, rồi nói:
- Cậu theo tôi ra sau này.
Ông đưa Nam ra phía sau nhà, nơi có một khu vườn trồng những cây ăn trái sum sê. Đến một ngôi nhà nhỏ biệt lập với nhà lớn phía ngoài, từ bên trong vọng ra điệu kèn kỳ bí hôm trước! Nam thảng thốt:
- Đây là…
Ba Vĩnh bảo:
- Chị tôi thổi đó. Chị ấy từ nhỏ đã mê loại kèn này và tập thổi cho đến khi chơi được nhiều bản nhạc, nhưng chỉ duy nhất có bản này thì hầu như năm bảy năm nay chị ấy chỉ chơi có một. Cậu biết bài nhạc này?
- Bài “Rose de Chine”.
- Đúng, đây là bản nhạc định mệnh của chị ấy. Bởi thiếu gì bài hay mà chị ấy không thổi, lại chỉ chơi có mỗi bài này. Tôi có hỏi thì chị bảo, bởi vì đấy là bài Cánh Hồng Trung Hoa mà anh Thanh Long thích nhất! Đó, tình yêu nó làm cho người ta lãng mạn và bảo thủ như thế đó!
- Cô ấy thổi hay quá, cháu cũng phát mê!
- Vậy mà… Ba Vĩnh định nói gì đó nhưng lại thôi.
Ông cất tiếng gọi vào trong:
- Chị Hai ơi, có cậu ấy tới!
Hình như việc Nam tới đây đã được người trong kia hay biết trước, nên có một giọng yếu ớt và hơi run vọng ra:
- Mời cậu ấy vào phòng khách.
Ba Vĩnh mời Nam vào nhà, vừa giải thích thêm:
- Từ ngày bị nạn chị tôi không tiếp ai ở đây cả, ngoại trừ cậu.
Căn phòng chìm trong bóng tối, do tất cả cửa nẻo đều đóng kín. Ngăn giữa phòng khách và phòng bên trong chỉ bằng một tấm màn che màu sậm. Giọng từ bên trong lại vọng ra:
- Cậu là Nam?
- Dạ, con là Nam. Con xin cúi đầu trước cô để nhận tội cho má con!
Anh lại bất thần quỳ xuống và mọp đầu sát sàn nhà. Bên trong, giọng nói vẫn từ tốn:
- Cậu không phải làm vậy đâu. Mọi việc đã qua rồi mà hôm nay được nghe cậu nói tôi đã mãn nguyện lắm, tôi không mong gì hơn…
Bà nấc lên thành tiếng! Ba Vĩnh hốt hoảng:
- Kìa, chị Hai! Chị làm khổ con tim của chị nữa rồi.
Giọng nói vẫn vang ra:
- Không sao. Cậu Ba có thể bước ra ngoài, để tôi nói với cậu đây mấy lời không?
- Dạ… nhưng chị Hai đừng để ảnh hưởng sức khỏe.
Ba Vĩnh lui ra thì tấm màn lay động nhẹ, rồi Nam có cảm giác như có tếng xe lăn chuyển động và… giọng nói gần sát bên:
- Cậu là người duy nhất được nhìn thấy dung nhan tôi, trong khi kể cả em trai tôi, nó nuôi tôi từ bao nhiêu năm nay cũng chưa từng nhìn thấy! Tôi chào cậu.
Nam vừa ngước nhìn và suýt nữa anh đã kêu rú lên, bởi con người ngồi trên xe lăn đang ở trước mặt anh có một bộ mặt chẳng khác gì một ác quỷ!
- Bà là… bà Hồ Điệp?
Một tiếng cười giống như tiếng khóc cất lên:
- Cậu cũng nhận ra tôi rồi! Cám ơn cậu, dù sao thì dưới bộ mặt quỷ tôi vẫn còn có cái tên! Tôi đang đợi cậu tới đây để nói với cậu câu này…
Bà dừng lại, hình như để lấy hơi, rồi mới tiếp:
- Tôi chỉ mong ước một điều duy nhất trước khi nhắm mắt, mà chỉ có cậu mới quyết được: Tôi muốn được chôn cạnh ba cậu!
Nam phản ứng ngay:
- Sao được! Mẹ tôi…
Người phụ nữ trên xe lăn chợt thở dài…
Riêng Nam, sau câu nói dở dang, anh chợt nhận ra, vội tiếp liền:
- À, mà không sao! Được, được cô ạ! Nhưng, con muốn phụng dưỡng cô dài lâu. Cô đừng chết…
Người phụ nữ long lanh ánh mắt tiến khuôn mặt sần sùi, nhăn nheo giọng bà như reo lên:
- Cô cám ơn con! Cám ơn Phật trời…
Sau câu nói, bà đẩy nhanh chiếc xe lăn trở vào sau bức màn che, và… bà khóc nức nở từ trong đó.
Nam cố lên tiếng xin nói chuyện, nhưng bà không trả lời. Tuy vậy, Nam thoáng hiểu tiếng nấc kia là niềm vui chứ không phải nỗi thống khổ như từ bao lâu nay…
Anh lặng lẽ bước ra ngoài và quyết định sẽ ở lại đó vài hôm… Và quyết định đó rất đúng. Bởi ngay sáng hôm sau thì Ba Vĩnh, em trai bà đã phát hiện Hồ Điệp nằm chết trên giường với tư thế thanh thản. Hình như bà tự tìm lấy sự ra đi… Thể theo ý nguyện của bà, Nam và Ba Vĩnh đã đưa thi thể bà về chôn trong vườn nhà, nằm bên cạnh mộ của cha mẹ anh. Sau khi mai táng,Nam chờ đợi xem có phản ứng gì không từ mẹ. Nhưng tuyệt nhiên không có gì…