“Xin chào! Em là Dung Tiểu Ái, hiện đang là sinh viên, mong chị chỉ bảo nhiều cho em ạ!” Tiểu Ái hôm nay ăn mặc rất kín đáo, áo thun T-shirt màu tím có in chữ “I’m girl” kết hợp với chiếc váy công chúa màu đen thắt đai nhỏ ở eo, mái tóc xoăn màu tím đậm thắt một chiếc ruy-băng, mặc dù nhìn không gợi cảm nhưng lại trẻ trung, căng tràn sức sống.
Trước khi đến lượt casting, mỗi nhóm có mười phút để chuẩn bị, sau khi nhóm thứ nhất bước vào hội trường, nhóm thứ hai mới được thông báo đi bốc đề thi, cứ như thế lần lượt theo thứ tự đến hết thì thôi. Rất nhanh nhóm của Tư Nhã đã vào phòng bốc đề thi, Tiểu Ái thấy vậy vội vàng chạy đến chỗ cửa làm động tác cổ vũ.
Vẻ mặt Tư Nhã chẳng có vẻ gì là căng thẳng, nở nụ cười tươi rói nhìn cô, thậm chí còn nghịch ngợm gửi đến cô một nụ hôn gió đáng yêu nữa. Tiểu Ái khẽ bật cười, đưa mắt nhìn theo bóng Tư Nhã bước vào phòng thi. Cánh cửa phòng casting mở ra rồi đóng lại rất nhanh, nhưng cũng đủ để Tiểu Ái thấy một chiếc bàn dài có mấy vị giám khảo đang ngồi phía sau. Tại vị trí gần cửa ra vào, một người đàn ông đang cúi đầu viết gì đó lên giấy. Tiểu Ái đang lẩm nhẩm câu đẹp trai quá, thì bỗng đứng hình trợn tròn mắt.
Buổi casting có quy định, người đã dự thi sẽ không được quay về phòng nghỉ, mà phải đợi ở một căn phòng khác. Điều đó đồng nghĩa với việc trước buổi casting kết thúc, Tiểu Ái không thể gặp được Tư Nhã. Và vì không có người bàn bạc thảo luận, trong lòng cô bỗng thấy thiếu tự tin hơn. Cuối cùng cũng tới lượt nhóm Tiểu Ái bước vào phòng thi. Giây phú đó, La Vy nhìn Tiểu Ái đầy khó hiểu rồi đỏng đảnh đi vào trước.
Phòng thi là một hội trường nhỏ được thiết kế không có cửa sổ, đèn được thắp sáng trưng, phía trước mặt là ban giám khảo. Khi nhóm trước chuẩn bị đi ra, một nhân viên đưa cho nhóm Tiểu Ái một chiếc hộp rồi bảo hai cô bốc đề. Khoảng cách từ chỗ Tiểu Ái đến các vị giám khảo không quá hai mét, sau khi nhìn kỹ người đàn ông ngồi góc bên trái một lần nữa, thì tia hi vọng cuối cùng còn sót lại trong cô hoàn toàn bị dập tắt.
Đối phương ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ ánh lên một tia bất ngờ, rồi vội vàng lật tìm tư liệu của các diễn viên tham gia casting trong tay. Sau một lát kiềm tìm, anh ta nhếch miệng cười, nụ cười khiến bất cứ ai nhìn vào cũng có ý nghĩ chủ nhân của nó sắp có ý xấu với mình. Cười cái gì chứ? Tiểu Ái thấy vậy làm điệu bộ nhe răng rồi chu miệng. Nhưng động tác nhỏ đó đã bị đối phương nhìn thấy, bộ dạng căng thẳng ngày quả thực rất thú vị, khiến anh ta không khỏi bật cười.
Vị đạo diễn ngồi cạnh Thôi Thái Dạ thấy vậy quay sang hỏi: “Sao vậy, tổng giám đốc Thôi?”
“Khụ!” Thôi Thái Dạ lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc: “Không có chuyện gì, cổ họng tôi hơi ngứa.”
La Vy đúng lúc đó khẽ đập vào vai Tiểu Ái, ra hiệu cô vào trong phòng, chuẩn bị àn biểu diễn chung của nhóm.
Buổi casting chỉ kéo dài hai mươi phút mà Tiểu Ái cảm giác như đi đánh trận. Trong tâm trí cô, toàn là viễn cảnh người đàn ông kia sẽ đi mật báo cho Dung Kỳ. Nhưng với cơ hội ngàn năm có một này, cô không muốn vì mất bình tĩnh mà làm hỏng, thế nên chỉ có thể ép bản thân phải thật chuyên tâm. Cảm giác này chẳng khác nào một loại hình tra tấn khiến con người ta dằn vặt khổ sở đến mức sống không bằng chết.
Kết thúc buổi casting, mọi người nhận được thông báo về nhà chờ đợi kết quả. Tiểu Ái chán nản, kéo Tư Nhã đến quán thịt hầm. Cô gọi một mạch bốn nồi thịt hầm nhỏ với những hương vị khác nhau, còn gọi thêm cả bia nữa, rồi bắt Tư Nhã ăn “bữa cơm cuối cùng” với cô. Thực ra không cần Tiểu Ái mở miệng Tư Nhã cũng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông ngồi ở vị trí ban giám khảo hôm nay, chính là người bạn thân của Dung Kỳ, người mà hôm qua hai cô đã gặp. Mọi chuyện thật quá trùng hợp! Hôm nay lúc gặp lại anh ta, Tư Nhã mới phát hiện vì sao mình thấy vị giám khảo này quen quen.
Thôi Thái Dạ, hai mươi bảy tuổi, là Nhị công tử của Tập đoàn Thôi Thị, hiện đang đứng đầu trong ngành khách sạn ở châu Á, đồng thời là ông chủ của Công ty người mẫu Sun. Quý công tử phong lưu này thường xuyên xuất hiện trên trang bìa tạp chí Thế giới giải trí với rất nhiều người mẫu, diễn viên nổi tiếng.
Không ngờ anh trai của Tiểu Ái lại có thể quen biết một nhân vật lợi hại hàng đầu như thế. Chẳng trách địa điểm ăn cơm ngày hôm đó là Parker. Nghĩ lại, anh ta hẳn là nhà đầu tư cho bộ phim truyền hình của M&S lần này. Bình thường bên nhà đầu tư chỉ quyết định đạo diễn, còn việc chọn diễn viên đều do đạo diễn toàn quyền xử lí. Nhưng dựa vào tính cách phong lưu của Nhị thiếu gia nhà họ Thôi, thì cảnh tượng trăm hoa đua sắc như vừa rồi, có diễn ra cũng là chuyện bình thường.
Tư Nhã liên tục thở dài, cật lực gắp nậm bò vào bát của Tiểu Ái: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ là một buổi casting thôi mà, anh ta sẽ không nói với anh trai cậu đâu! Nhị thiếu gia Thôi chỉ riêng khoản chạy sô hẹn hò với các người mẫu còn không kịp, thì lấy đâu ra thời gian để ý đến chuyện vặt vãnh của cậu.”
“Nếu được như vậy thì tốt quá!” Tiểu Ái ôm lấy chai bia than thở: “Mình chỉ sợ anh ta thấy mình chướng mắt rồi chạy đi báo với anh mình.”
“Thôi đi! Thân phận của người ta là gì chứ, hơi đâu mà vô duyên vô cớ đi bới lông tìm vết một nữ sinh đại học như cậu hả?”
“Vậy coi như không phải ý đó đi, nhưng có thể lúc đi ăn gặp mặt, anh ta vô tình nhắc tới thì sao? Hơn nữa anh ta còn là nhà đầu tư nữa chứ. Nếu như anh ta vì nể mặt anh trai mình ình một vai diễn thì sao nhỉ? Không phải cuối cùng anh trai mình đều biết cả sao?”
“Nếu như anh ta có ý cho cậu một vai diễn, vậy thì cậu có thể cười thầm rồi. Cậu nghĩ mà xem, nhận được vai diễn thì coi như có được hợp đồng. Đến lúc đó, khi cậu cầm được tiền rồi, quay về trả cho anh cậu, liệu anh ấy còn có thể quản cậu nữa sao?” Tư Nhã lắc đầu phân tích: “Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có lợi cho cậu mà thôi? Mình chẳng hiểu sao cậu còn lo lắng gì chứ! Hoặc giả cậu không có được vai diễn, anh cậu biết chuyện thì làm được gì nào? Cậu vốn dĩ học chuyên ngành Diễn xuất của Học viện Điện ảnh, việc tham gia casting như vậy đáng được biểu dương mới phải. Nào ăn nhiều một chút, đừng có lãng phí!”
Cứ như thế, nghe những lời ngọt xớt từ miệng lưỡi của Hình Tư Nhã, lông mày Tiểu Ái dần giãn ra. Sau đó họ còn vui vẻ cầm chai bia lên hô to hai tiếng “cạn ly”, rồi bắt đầu bàn tán về không khí buổi casting vừa diễn ra. Nào là chuyện trong phòng nghỉ những ai đấu mắt với nhau, với ý đồ dùng khí thế để đè bẹp đối phương; hay người nào liếc mắt đưa tình với đạo diễn ngồi trên hàng ban giám khảo, dáng vẻ ông ta thật sự rất thô tục; những ai mới nhìn thấy Nhị thiếu gia Thôi một cái mà đã hồn siêu phách lạc, bị điện giật đến mức đầu óc choáng váng nói sai cả lời thoại...
Chuyển sang chủ đề này, Tư Nhã và Tiểu Ái đều rất hưng phấn, thậm chí còn uống hết cả một tá bia. Lúc bước chân ra khỏi quán, trong mắt hai cô mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Tiểu Ái thấy sợ không dám quay về nhà, Tư Nhã đành đi mua thuốc giải rượu rồi cùng cô ngồi bên vệ đường. Kết quả là hai cô ngồi cho đến khi tỉnh hẳn rượu, lúc đó trời cũng sắp sáng rồi. Tiểu Ái thấy vậy vội vội vàng vàng bắt taxi về nhà, may mà Dung Kỳ không có ở phòng khách, cô liền nhanh chóng đi tắm rửa rồi lẩn về phòng ngủ.
Về chuyện đi casting, Tiểu Ái thoạt đầu còn bất an mất hai ngày, nhưng thấy thái độ Dung Kỳ vẫn bình thường, nên cô đoán Thôi Thái Dạ chắc không rỗi hơi mà đi mật báo. Tuy nhiên, điều cô không lường trước được là trên đời này vẫn có những kẻ ăn no dửng mỡ, rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm.
Hôm nay đúng ra phải là một ngày đặc biệt may mắn với Tiểu Ái khi rốt cuộc kết quả buổi casting đã được gửi đến. Cả cô và Hình Tư Nhã đều nhận được vai diễn. Ba vị trí tuyển chọn thì họ chiếm hai. Trong phòng học hai người vừa ôm nhau, vừa không ngừng la hét, trong khi những nữ sinh cùng lớp khác cũng tham gia casting nhưng không được chọn đều chiếu tới họ những ánh nhìn khinh thường, dường như nghi ngờ nguyên nhân hai người được chọn.
Những người may mắn thường khiến người ta sinh lòng đố kị, nghĩ vậy Tiểu Ái và Tư Nhã không thèm để ý đến thái độ của những người xung quanh. Nhưng hai người vừa bước ra cổng chính đã thấy rất nhiều nữ sinh tốp hai tốp ba từ đằng sau chạy nhanh về phía trước với vẻ mặt vô cùng phấn khích, như đang bàn luận điều gì đó.
Tiểu Ái và Tư Nhã len qua đám đông, chỉ thấy trên khu đất trống hình vòng cung phía trước cổng chính học viện có một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang đỗ. Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, một người đàn ông đeo kính râm thân hình cao ráo đang khoanh tay đứng dựa vào thân xe.
Áo sơ mi màu trắng kết hợp cùng bộ vest blazer màu đen, kiểu dáng đó vừa nhìn cũng biết là hàng đắt tiền. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc ngắn được cắt tỉa rất đẹp, làm ánh lên những điểm vàng lóng lánh. Cả người anh ta vừa toát ra vẻ quý tộc phong nhã, vừa tri thức hấp dẫn, lại mang chút gì đó phóng túng. Một người đàn ông cực phẩm! Chẳng trách nữ sinh học viện lại chen chúc nhau kéo đến thế này....