Dung Kỳ không nói gì, nhưng ánh mắt dần trở nên ác liệt, giống như vũ khí sắc bén, cứ thế đâm về phía cô. Tiểu Ái chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Anh đã từng cảnh báo em tránh xa Thôi Thái Dạ cơ mà. Lần này anh ta lại trao đổi cho em cái gì? Vị trí nhân vật nữ chính, hay là chi phiếu mệnh giá cao? Dung Tiểu Ái! Em thích bán rẻ mình đến vậy sao?”
Mặc dù đã có sự chuẩn bị với chuyện này, nhưng Tiểu Ái vẫn bị tổn thương bởi những lời mỉa mai châm biếm của anh. Cô đẩy tay anh ra, cười mỉa mai: “Thật kì lạ! Anh cứ khẳng định như đinh đóng cột đối phương là Thôi Thái Dạ ư? Tôi chẳng lẽ phải treo cổ tự tử trên cùng một cành cây hay sao? Trong con mắt của anh, tôi chỉ có từng đó bản lĩnh thôi ư? Hừ, trong cái nghề này, đàn ông có thể lợi dụng còn nhiều lắm đó!”
Dung Kỳ nhìn cô, sự lạnh lẽo trong đáy mắt anh lập tức trở thành ngọn lửa giận dữ, không khí xung quanh dường như đang bốc hơi, cô lùi về phía tường, nhìn anh quật cường.
Một nắm đấm lao về phía Tiểu Ái, cô kinh ngạc mở trừng mắt, nắm đấm đó đâm mạnh lên tường bên cạnh tai cô. Tiểu Ái sững sờ nhìn người đối diện đã rơi vào trạng thái vô cùng phẫn nộ, không dám tưởng tượng nắm đấm đó nếu đánh lên người cô sẽ như thế nào.
“Dung Tiểu Ái! Em rõ ràng đã biết…” Dung Kỳ lại gần cô, sắc mặt trắng bệch, mỗi lần thở gấp đều nặng trĩu tựa ngàn cân. Anh nhắm mắt lại, gằn giọng nói: “Dung Tiểu Ái, em rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không?”
“Đương nhiên tôi biết, đừng nghĩ rằng chỉ có anh mới có ước mơ. Tôi cũng có mơ uớc của riêng mình, tất cả những việc bây giờ đang làm đều là nỗ lực để biến nó thành hiện thực.”
“Ước mơ?” Khóe môi anh đang cười, nhưng đáy mắt lại chỉ có sự lạnh băng và mỉa mai: “Ước mơ của em chính là cái này sao? Anh ấn vào cổ cô, dấu hôn trên đó vô cùng nhức mắt: “Em nghĩ rằng những chuyện mình đang làm hiện tại còn xứng để nói là giấc mơ sao? Em hoàn toàn đang bán rẻ bản thân. Hơn ba năm trước anh đã từng nói với em, muốn bước vào nghề này thì có thể, nhưng nhất định phải biết giữ thân trong sạch. Đó là thế giới của hoang dâm, thưởng lạc, người nổi tiếng, ngôi sao, minh tinh, tiền tài, địa vị, danh tiếng... Em nghĩ rằng, trong số những người vứt bỏ cả lòng tự trọng bất chấp tất cả thì có mấy người đuợc nổi tiếng? Quy tắc ngầm? Em cho rằng quy tắc ngầm có thể đưa mấy người vươn tới đỉnh cao sao? Dung Tiểu Ái, nếu em muốn làm loại người đó, anh khuyên em hãy chuyển nghề càng sớm càng tốt! Bởi vì em chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi!”
“Quá đủ rồi!” Tiểu Ái đập tay vào vai anh: “Dung Kỳ! Anh là đồ khốn kiếp! Anh dựa vào cái gì mà nói ước mơ của tôi như vậy? Bán rẻ ư? Tôi đã bán rẻ bản thân như thế nào? Tôi không xứng để nói đến ước mơ! Còn anh thì xứng sao? Thật là nực cười! Đừng nghĩ rằng anh đoạt được giải thưởng gì đó mà đã giỏi hơn! Người tài giỏi chỉ là Aki, không phải là Dung Kỳ! Đúng vậy, Aki không bán rẻ ước mơ, dựa vào thực lực để vươn tới đỉnh cao! Nhưng Dung Kỳ thì sao, Dung Kỳ lại bán rẻ em gái của anh ta!”
“Dung Tiểu Ái!” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi kéo cổ tay cô, đôi mắt màu trà đã gợn lên cơn bão màu đen đáng sợ. Tiểu Ái vô thức nhắm mắt lại, bên tai là tiếng thở càng ngày càng gấp gáp của anh, một thân hình nặng trĩu đè lên người cô. Tiểu Ái cho rằng anh muốn hôn cô, nên vội vàng mở mắt ra giãy giụa. Thế nhưng thân thể anh lại không có chút sức lực nào mà ngã xuống đất, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trắng nõn, giờ phút này lại ửng đỏ khác thường, hàng lông mày chau lại, hình như rất khó chịu. Tiểu Ái lấy tay sờ, trán của anh nóng hầm hập như nước nóng vậy.
Anh đang sốt sao? Tiểu Ái sững sờ, vội cởi giày định dìu anh vào phòng, nhưng anh dù đang nửa tỉnh nửa mê vẫn nắm chặt tay cô.
“Tiểu Ái...” m thanh yếu ớt phát ra từ miệng anh, giọng nói khàn khàn, khác một trời một vực với sự thương tâm dịu dàng lúc nãy, khiến cô như bị điện giật. Trái tim như bị bóp nghẹt, Tiểu Ái lập tức buông anh ra, kéo mạnh tay, bỏ mặc anh ngã trên sàn nhà, xoay người mở cửa bước ra ngoài. Chương 20: Nếu Như, Em Hy Vọng Như Vậy
Tư Nhã khi pha chế xong ly “Hawai” đưa cho khách hàng ở quầy bar, liền vươn cổ ra nhìn Tiểu Ái. Tiểu Ái đang ở phía khác thu dọn bàn, đã được mười hai phút rồi mà giờ vẫn chưa xong. Con nhóc này, làm cái gì vậy chứ! Tư Nhã nhìn ngó xung quanh không thấy bóng dáng ông chủ đâu, lập tức bước ra khỏi quầy bar: “Này! Cậu sắp lau được nửa tiếng rồi đấy, chiếc bàn đó cũng đã tróc một lớp vỏ rồi, còn lau nữa hả?” Tư Nhã kéo Tiểu Ái đến góc bên cạnh, quở trách một hồi. Vốn dĩ đã không thích hợp với làm thêm, nếu không phải ông chủ biết trước đây Tiểu Ái đóng phim “Vũ điệu đào kép”, nói là ngôi sao tương lai phải đãi ngộ nhiều hơn, không thì chắc chắn sẽ không tuyển dụng cô một lần nữa.
“Tư Nhã!” Tiểu Ái ngẩng đầu lên, hỏi một câu hỏi không ăn nhập gì: “Nếu có người bị sốt hôn mê, bên cạnh lại không có ai cả, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Mặt Tư Nhã co rúm lại, con nhóc này lại không bình thường rồi: “Phát sốt à! Chết thì không chết nổi, cùng lắm thì viêm phổi, nghiêm trọng hơn chút thì đần độn thôi!... Nè! Nghe mình nói… Này! Cậu chạy đi đâu vậy?”
“Tư Nhã! Giúp mình xin ông chủ nghỉ, hôm nay mình có việc gấp phải đi trước. À, nhớ nói với ông ấy xin nghỉ sớm, như thế có thể bớt trừ tiền hơn chút ít.” Tiểu Ái vừa chạy vừa quay đầu nói, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Nghỉ sớm?” Tư Nhã tiếp tục co rúm lại: “Cậu làm việc còn chưa được một tiếng mà, nghỉ sớm cái gì chứ?”
Sau khi vội vàng mở cửa, Tiểu Ái không thấy Dung Kỳ còn nằm trên nền cửa nữa. Cô tức tốc xông vào phòng, phát hiện ra anh đang tựa nửa người trên giường, xem ra trong ý thức mơ hồ đã tự mình đến đây. Tiểu Ái sờ vào trán anh, vẫn còn nóng hầm hập, liền vội ra sức kéo anh lên giường, kéo tấm chăn bông dày cộp đắp cho anh.
Sau khi đắp khăn lạnh lên trán anh, Tiểu Ái kéo ghế ngồi bên cạnh giường. Cô thở dài, nói lẩm bẩm một mình: “Hừ, phải nói cho rõ trước, lần này em không phải là quan tâm anh. Chỉ là lần trước em mắc bệnh anh đã từng chăm sóc em, em không muốn nợ anh cái gì, lần này trả lại anh.”
Sau khi được đắp vài lần khăn lạnh, người trên giường đã ngủ say. Từ nhỏ đến lớn, cô hình như chưa bao giờ thấy anh bị ốm, thậm chí cô còn có cảm giác như anh là người không bao giờ mắc bệnh. Vời vợi trên cao, nhìn xa trông rộng, lạnh lùng nghiêm khắc, ung dung điềm đạm, đó là toàn bộ những hiểu biết của cô về Dung Kỳ trong những năm qua.
Tiểu Ái đứng lên, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ. Từ tầng năm ngắm nhìn thành phố, cô có thể ngắm nhìn từ xa những tòa nhà cao tầng sáng lấp lánh sừng sững trong màn đêm. Thế giới thật kì diệu, con người thật vĩ đại, có thể phát minh, sáng tạo ra những vật trang trí tô điểm sáng lấp lánh giữa màn đêm, khác hẳn ánh sáng của trăng sao. Cô là một người ưa hoạt động, rất hiếm khi buổi tối không làm gì mà chỉ lặng lẽ, suy ngẫm và chờ đợi như thế này.
Căn phòng này, từ khi Dung Kỳ quay về cô rất ít khi bước vào. Trước đây khi anh chàng thuê trọ khoa Mỹ thuật còn ở đây, cô lại rất hay vào để mượn máy tính lên mạng mua đồ. Tiểu Ái không có laptop, bởi cô không thích chỉ ngồi ở nhà nghịch máy tính, hằng ngày ngoài việc lên lớp diễn kịch, nếu không cùng Tư Nhã ra ngoài dạo phố, mua đồ, uống trà, thì cũng đi phỏng vấn cho vai diễn.
Nghĩ lại trước đây, lúc căn phòng này sạch nhất cũng chưa thể bằng một nửa bây giờ. Dung Kỳ thật sự rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng, vừa tầm mắt, tuyệt đối không có đồ linh tinh, ngay đến không khí cũng có mùi hương thoang thoảng tươi mát. Dung Kỳ, thật sự không giống với người bình thường!
“Anh ấy à, đúng là quái thai! Nếu là người đàn ông khác, có được khuôn mặt như anh, lại có thành tựu như vậy, chắc chắn đã cưa đổ vô số mĩ nhân sắc nước nghiêng trời làm bạn gái rồi. Anh thì tốt rồi, lại còn trêu chọc cả em gái nữa… May mà em không phải là đứa con gái bảo thủ, sống chết làm ầm ĩ lên thì lúc đó anh làm thế nào hả ?” Tiểu Ái nói được mấy câu, lại không kiềm chế được chạy đến trước giường, tiếp tục chỉ vào khuôn mặt điển trai của anh mắng mỏ: “Anh thử nói xem anh đã gây nên chuyện gì? Cả nhà vui vẻ, sống hòa hợp với nhau không tốt sao? Bố mẹ đều rất thương anh. Anh rốt cuộc còn gì không vừa lòng chứ? Sao anh cứ phải như vậy? Thật là, cứ nghĩ đến, em lại thấy bực mình! Anh có biết cảm giác giống như khi bị rơi vào vực thẳm không? Trong đó tối đen như mực, không biết sâu bao nhiêu, không biết có cái gì, mà anh cứ khăng khăng muốn kéo em xuống.” Tiểu Ái càng nói càng mất sức, cuối cùng người mềm nhũn, liền nằm bò bên cạnh giường, vùi đầu vào cánh tay: “Anh, thật ra em rất muốn được tự nhiên như thế này gọi anh, không muốn vì sợ anh mà hàng ngày phải nghĩ trăm cách để trốn tránh. Anh nói em đã bán rẻ ước mơ, nhưng trên thực tế lại không hiểu được tầm quan trọng của giấc mơ đó trong lòng em. Em có nguyên tắc, cũng có giới hạn nhất định cho riêng mình, anh thật sự nghĩ rằng em là loại người ngay cả sự tôn nghiêm cũng vứt bỏ, không trừ một thủ đoạn nào chỉ biết đến thành công thôi sao?... Anh chẳng hiểu em gì cả, lần nào cũng chỉ vác bộ mặt lạnh lùng hung dữ với em…” Giọng nói dần dần nghẹn lại, cô biết anh đang ngủ say, sẽ không nghe thấy gì, nên còn vùi khuôn mặt đã ướt đẫm sâu thêm một chút....