XtGem Forum catalog
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Trái tim màu hổ phách


Chuyên mục:

Truyện Dài


Đăng: Admin 2804
Share: * * * Twitter


Thôi Thái Dạ ấn nút gọi món trên bàn ăn, một nữ phục vụ xinh đẹp liền gõ cửa cung kính đưa thực đơn. Nhân viên phục vụ của Thuần Quán không chỉ được huấn luyện bài bản mà thân hình và dung mạo cũng được lựa chọn kĩ càng. Trước đây, Tiểu Ái đã từng nghe nói, trong câu lạc bộ dành cho người giàu có này, rất nhiều nhân viên phục vụ là những nghiên cứu sinh, có học vấn, khí chất, và ngoại hình đẹp, nhưng cuối cùng lại trở thành công cụ để hấp dẫn các bậc đại gia thượng lưu.
Thôi Thái Dạ quả nhiên quen với nhân viên này, lúc gọi món còn cười nói vài câu với đối phương.
Tiểu Ái quan sát được rằng, trong năm phút ngắn ngủi, số lần cô ta nhìn trộm Dung Kỳ còn nhiều hơn so với nhìn cô và Thôi Thái Dạ. Nghĩ cũng đúng, người có thể ra vào những nơi như thế này, lại sở hữu một khuôn mặt đẹp như Dung Kỳ, có khác nào vương tử quyền quý từ trên trời rơi xuống.
“… Hai anh em cậu đừng lạnh nhạt với nhau như vậy chứ!” Thôi Thái Dạ cười tươi: “Tiểu Ái, em cởi áo khoác ngoài ra đi, lúc nào ra ngoài lạnh thì mặc!”
Tiểu Ái nghe xong lập tức khép vạt áo lại: “Anh, em không thấy anh nói hôm nay đến Thuần Quán ăn cơm!”
Dung Kỳ liếc nhìn Tiểu Ái, sắc mặt lạnh lùng: “Anh cũng không thấy em nói hôm nay sẽ đến Thuần Quán.”
“Em cũng là lần đầu đến đây!” Khóe miệng Tiểu Ái sắp bị co giật: “Lúc bạn anh gọi điện, em cũng rất bất ngờ, nhưng nghe nói đến nơi này em đã đến vì thấy hơi hiếu kì.”
“Cậu gọi cho con bé à? Mình cứ nghĩ là cậu không có số của con bé.” Dung Kỳ chuyển hướng về Thôi Thái Dạ, nét mặt vẫn lạnh lùng, khiến không ai đoán được cảm xúc của anh.
“Đúng vậy! Mình không có, nhưng một lần vô tình gặp Tiểu Ái trên đường.” Thôi Thái Dạ đáp lại như một lẽ đương nhiên: “Gần đây bọn mình thường ra ngoài ăn cơm, Tiểu Ái không nói với cậu sao?”
Có cần phải vội vàng như thế không? Chiếc ly trong tay Tiểu Ái suýt chút nữa thì rơi, vừa khéo đúng lúc đó những đĩa thức ăn được đặt lên bàn, cô vội vàng cầm nĩa, tránh để bản thân mất bình tĩnh mà hất bàn lên.
“Không, con bé không nhắc đến chuyện này.” Ánh mắt Dung Kỳ sâu thẳm, đọng lại trên mặt Tiểu Ái giống như ngọn đuốc đang cháy bùng mãnh liệt.
“Tiểu Ái, lát nữa ở nơi này sẽ có một hoạt động khá hay, ăn cơm xong em có muốn cùng đi không?” Thôi Thái Dạ một lần nữa lên tiếng.
Còn mở miệng nói một lần nữa tôi sẽ đá bay anh. Nếu như có thể, Tiểu Ái thật sự muốn hét lên như vậy. Nhưng cô lại không thể nở thêm một nụ cười khôn khéo được nữa: “Chắc là không được rồi, bởi vì anh em ghét đến Pub. Anh ấy nói những nơi như thế có nhiều cám dỗ, dễ học thói xấu, lát nữa ăn xong em sẽ về nhà luôn.”
Thôi Thái Dạ chống tay ở huyệt thái dương, vẻ mặt như biểu lộ ý: “Em cứ từ từ mà diễn, tôi sẽ nghiêm túc xem”. Anh ta cũng không tiếp lời, dường như đang đợi một người nào đó mở miệng.
Dung Kỳ đặt ly rượu vang đỏ đã kẹp ở ngón tay khá lâu xuống, cất giọng nói: “Hiếm có cơ hội như ngày hôm nay, lát nữa cả ba chúng ta cùng đi.”
Lúc này, Dung Tiểu Ái thấy vô cùng khổ sở…
Ba người họ cùng ngồi ở vị trí trung tâm của căn phòng, thông qua tấm kính sáng rõ bao quát toàn bộ địa thế, có thể thâu tóm được toàn cảnh vật trong Pub vào tầm mắt. Những ngôi sao ăn mặc lộng lẫy, đâu đâu cũng là những bộ trang phục với nhãn hiệu nổi tiếng xuất hiện trên các tuần lễ thời trang Paris, còn có những cơn sóng ngầm vừa kín đáo vừa mập mờ đang len lỏi giữa những đôi nam nữ. Tất cả mọi thứ, ngay cả đến ánh đèn lờ mờ cùng âm nhạc với tiết tấu nhanh hay chậm, cũng là những thứ Tiểu Ái thích.
Thế nhưng, tại sao cô lại chỉ có thể khoác chiếc áo dạ dày cộm ngồi một mình ở góc phòng vậy?
Trên ghế sô-pha phía bên, Thôi Thái Dạ và Dung Kỳ đang cầm ly rượu không ngừng nói chuyện gì đó. Tâm trạng Dung Kỳ khá tốt, mặc dù cười lạnh nhạt, nhưng nhìn vẫn tốt hơn so với khuôn mặt không một chút biểu cảm. Xem ra trước đây anh cũng thường xuyên ra vào câu lạc bộ kiểu như thế này.
Tiểu Ái đột nhiên có chút tức giận, rõ ràng anh có thể đến đây, tại sao lại không cho cô đến.
Sau nửa tiếng nhạt nhẽo trôi qua, hoạt động của Pub lại bắt đầu, hóa ra là họ đang tổ chức so tài khiêu vũ ghép đôi, cặp đôi nào ăn ý nhất, kỹ thuật nhảy điêu luyện nhất sẽ giành được giải thưởng bí mật.
Nửa người Tiểu Ái dựa vào tay vịn sô-pha, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Bên tai cô bỗng vang lên một giọng nói: “Tiểu Ái, chúng ta cũng đi xem được không?”
Tiểu Ái bị câu nói đó làm cho giật mình. Phía trước mặt, dưới ánh sáng lấp lánh chập chờn là khuôn mặt điển trai quyến rũ và mê hoặc của Thôi Thái Dạ. Tiểu Ái chưa kịp mở miệng, đã bị Thái Dạ nắm chặt tay, trong nháy mắt anh cởi chiếc áo khoác dạ ngoài của cô ném cho Dung Kỳ: “Cậu không phản đối nếu mình đưa em gái cậu đi giao lưu chứ?”
“Nếu mình phản đối thì sao?” Dung Kỳ ngồi vắt chéo chân trên sô-pha, khuôn mặt tuyệt mĩ hơi ngẩng lên cười mà như không cười. Ánh mắt anh lạnh hẳn đi khi quét đến chiếc váy hai dây quá lòe loẹt của Dung Tiểu Ái.
“Lúc nãy mình đã nói với cậu là đừng có nghiêm khắc quá với cô ấy. Thuận theo không có nghĩa là phục tùng.” Thôi Thái Dạ kéo cửa ra, âm nhạc sống động tràn vào. Tiểu Ái hít thở không khí bên ngoài, bất giác nở một nụ cười.
Nhìn hai bóng người đang hòa vào đám đông, bên tai Dung Kỳ lại một lần nữa vang lên câu nói vừa rồi của Thôi Thái Dạ: “Với tư cách là anh trai, cậu nên tìm hiểu xem em gái cậu là người như thế nào, sở thích ra sao? Cậu không cảm thấy nhiều lúc cậu quản cô ấy quá nghiêm khắc ư? Cậu nên quan tâm, che chở và dịu dàng với em cậu hơn. Tiểu Ái là một cô gái tốt, chắc chắn sẽ không vì ham chơi mà học những thói hư tật xấu, cậu hiểu chứ?”
Đôi mắt màu trà sâu thẳm dần dần phủ lên một màu băng giá. Không hiểu sao? Lẽ nào những điều Thôi Thái Dạ nói anh lại không hiểu? Chỉ là, có rất nhiều việc, anh không tài nào làm được mà thôi.
Mấy ngày trước khi Dung Kỳ đến Vân Nam, Tiểu Ái luôn cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ anh vì chuyện tối hôm đó mà nổi giận, rồi lại kéo cô vào bồn tắm dưới vòi nước lạnh mùa đông. Trời rất lạnh, Tiểu Ái còn chưa muốn chết. Vì thế Tiểu Ái luôn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, mỗi ngày đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Tuy nhiên những lần như vậy, cô không rán trứng hỏng thì cũng nướng cháy bánh mì. Lúc giặt quần áo, cô không ném quần áo của Dung Kỳ sang một bên như trước kia, mà cam chịu giặt sạch sẽ tất cả mọi thứ từ áo ngoài đến quần lót, dù có một vài bộ chỉ được giặt khô cũng bị cô cho vào máy giặt vò cho đến hỏng… Tóm lại, Tiểu Ái thật sự rất ngoan, hàng ngày tan học đều về nhà ngay. Lúc đi qua chợ, cô còn ghé vào mua thức ăn. Từ thịt, cá đến rau củ không thiếu thứ gì, cho dù cô chỉ biết mua mà không biết nấu…
Tiểu Ái cứ ngoan ngoãn như vậy nên cuối cùng những khổ cực cũng kết thúc và cô cũng không bị kéo vào nhà tắm dội nước lạnh.
Ngày Dung Kỳ bay, dựa vào thân phận diễn viên phụ, Tiểu Ái đến sân bay tiễn anh. Vì trong đoàn phim có ngôi sao nên các fan đến tiễn không hề ít, đã vậy đại đa số đều xông về phía Ando Ruki. Tiểu Ái đứng lẫn trong đám nhân viên đoàn làm phim, vướng quá nhiều người nên không dám lên phía trước nói chuyện, chỉ sợ bị Dung Kỳ mắng.
Nào ngờ khi sắp vào khu vực hải quan, Dung Kỳ bước đến trước mặt cô, dặn dò một số chuyện nhỏ không mấy quan trọng. Tiểu Ái vâng vâng dạ dạ, còn ngoan hơn cả cún con. Chỉ thiếu là chưa nhô ra phía trước lắc đầu vẫy đuôi mà thôi. Nghĩ cũng lạ, rõ ràng là cô ghét anh, cũng đã từng cãi lộn gay gắt với anh, nhưng tại sao sau mỗi lần trở về trạng thái hòa bình, cô lại sắm vai em gái nhỏ ngoan ngoãn đến vậy? Quả nhiên, vẫn là do hậu di chứng của việc quản chế cưỡng ép ba năm học phổ thông!
“Anh đi rồi, phải chú ý chăm sóc bản thân, có việc gì thì gọi điện cho anh.” Dung Kỳ quay người bước vào khu vực hải quan, không biết có phải do ảo giác hay không, mà Tiểu Ái thấy đôi mắt xưa nay vốn sắc lạnh, dường như có chút lưu luyến.
Lưu luyến? Dung Kỳ lưu luyến cô ư? Tiểu Ái run lẩy bẩy, sao cô lại có suy nghĩ đó được?
Người ta vẫn thường nói: “Trong núi không có hổ, khỉ đột liền xưng vương.” Buổi sáng Dung Kỳ lên máy bay, buổi chiều Tiểu Ái đã nhảy lên bàn học hô hào rủ mọi người tối nay đi chơi. Bạn học trong lớp đều bị dọa bởi vẻ mặt hưng phấn quá mức của Tiểu Ái, chẳng có một người nào mặn mà với những lời hô hào đó. Tư Nhã nháy mắt muốn kéo Tiểu Ái từ trên bàn xuống, nào ngờ cô không chịu, gào thét ầm ĩ tối nay phải kêu gọi cả bọn họ cùng đi ăn, rồi hát karaoke.
Tư Nhã cảm thấy mình sắp mất mặt đến mức muốn cuốn gói trốn đến Bắc Băng Dương. Cô nói một thôi một hồi, cho đến khi đồng ý bỏ tiền ra chi cho buổi đi chơi tối nay, bảo đảm sẽ khiến Dung đại tiểu thư vui vẻ, hài lòng mới kéo được Tiểu Ái xuống.
Kết quả, buổi tối cả bọn kéo nhau đến hội quán Joys.
Trước đó Tiểu Ái và Tư Nhã đã thông báo cho những người bạn lâu ngày chưa từng gặp. Họ đều học ở trường nghệ thuật. Ngoài hai cô ra thì tất cả là nam, không học diễn xuất thì cũng học âm nhạc, sáng tác hay vũ đạo, ai cũng đẹp trai, tính tình cởi mở. Họ thích chơi với hai cô không phải vì hai cô xinh đẹp, mà vì tính tình thẳng thắn, cởi mở, không làm bộ làm dáng kiêu kì như những người con gái khác....
Trước1...2627282930...38Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Vẫn mơ về em - Hồng Cửu
Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
12»
Có thể bạn quan tâm
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
Trái tim màu hổ phách
12»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube