“Ghét của nào trời trao của ấy, cậu đã từng nghe chưa? Tôi thấy giống tình cảnh của hai người lúc này đó!”
“Chị hai của tôi ơi! Chị tha cho tôi đi! Cái bà đàn ông kia ư?... Tôi vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa!” Trong chốc lát, hai người đã đến gần hồ, trên bờ được trải thảm đỏ, các nhà báo lũ lượt kéo nhau lên thuyền. Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức rất hoành tráng, tiếp đãi cả đám nhà báo phóng viên có mặt tại đây, thật không hổ với thành tích doanh thu phòng vé. Chiếc du thuyền lộng lẫy cao ba tầng được trang trí rực rỡ sáng trững, nửa mặt hồ như tấm gương phản chiếu với vô số hạt trân châu đang rơi xuống, lung linh rực rỡ, hoa lệ đẹp mắt. Ngay cả dãy núi xa xa đang sừng sững trong màn đêm cũng phải lặng yên ngắm nhìn sự huy hoàng trong khoảnh khắc này.
Trong phòng tiệc hơn một trăm mét vuông ở tầng một của du thuyền, trên hai dãy bàn dài được sắp các bộ đồ ăn màu bạc, bày ngập rất nhiều món ăn và đồ uống hảo hạng. Nhân viên của đoàn phim bưng cốc, đĩa tập trung tại một chỗ nhàn hạ tán gẫu, một vài diễn viên phụ cũng đứng lẫn trong đó, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười vui vẻ. Tại buổi dạ tiệc, mọi người đang tranh thủ hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất.
Hôm nay, Phạm Tĩnh Tĩnh mặc chiếc váy dài màu trắng hở ngực, mái tóc đen dài thả tự nhiên, trang điểm xinh đẹp và những đường cong cuốn hút đã trở thành tâm điểm để đám phóng viên nhà báo đua nhau chụp hình. Diễn viên nam chính Hồ Diệp cũng đang được phỏng vấn ở một chỗ khác, nụ cười anh ta có thể dễ dàng nhận thấy sự vui mừng và hài lòng với kết quả doanh thu như thế nào.
Khi bước vào phòng tiệc, Tiểu Ái vô cùng vui mừng khi phát hiện ra hai người mà cô không muốn gặp đều không có ở đây. Tiểu Ái cười thầm, lập túc nắm bắt cơ hội chờ đến lượt chụp ảnh cùng Phạm Tĩnh Tĩnh và Hồ Diệp. Thực ra chiều nay cô đến Nghệ Phong, mục đích không phải để trốn tránh buổi casting Thôi Thái Dạ sắp xếp mà thực chất muốn trốn buổi tiệc chúc mừng tối nay. Nghĩ lại trước đây, cô chưa từng tham gia bất cứ lễ khởi quay, họp báo, hay buổi 1ễ công chiếu nào. Dù vẫn được coi là vai phụ thứ nhất, nhưng ba diễn viên chính thật sự quá nổi bật, khiến ột ngôi sao nhỏ như cô không khỏi chạnh lòng.
Về phía gia đình, bố mẹ cô từ lâu đã tuyên truyền bộ phim cho các gia đình ở tòa chung cư nơi họ đang sống. Nhắc họ nhất định phải xem “Vũ điệu đào kép”, vì đó là một tác phẩm lớn, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, và đặc biệt còn có con gái của họ tham gia nữa. Sau đó, Tiểu Khả, người duy nhất đến rạp xem bộ phim nhận xét “Với nước da đó, Tiểu Ái thật sự không hợp với phim cổ trang. Tại sao đoàn phim lại không trang điểm để cô ấy trắng thêm chứ? Tiểu Ái có phải không biết trang điểm không vậy, hay là lần sau cháu dạy cô ấy.” Mặc dù vậy, bố mẹ Tiểu Ái vẫn không ngừng tuyên truyền, ngay cả bà lão hàng xóm hơn tám mươi tuổi, bố mẹ cũng không bỏ qua. Đến nỗi khi gặp cô, bà lão còn cười nói: “Tiểu Ái còn giỏi hơn cả những diễn viên kịch hồi trước. Nào lại đây, nói cho bà biết, cháu diễn vai đào nào, thanh ý hay áo hoa vậy?” Cả người Tiểu Ái đổ mồ hôi hột tựa như cơn mưa rào vừa trút xuống.
Tiếp đó là Tư Nhã, khi bộ phim “Tổn thương” chiếu đến mấy tập có mặt cô, cô cũng không hưng phấn như lúc này. Trước khi “Vũ điệu đào kép” được công chiếu cũng là lúc khoảng một nghìn sinh viên quay về trường nhận bằng tốt nghiệp và thu dọn đồ đạc. Tư Nhã không biết lấy ở đâu ra một tập phiếu đổi đồ lấy vé phim, thấy ai cũng phát. Cảm động hơn, Tư Nhã còn viết lên mặt sau mỗi tấm phiếu dòng chữ: “Đổi vé phim “Vũ điệu đào kép” để cổ vũ cho Tiểu Ái.” Những nữ sinh cùng khoa vẫn thường bất hòa với hai cô, sau khi đọc được dòng chữ ở mặt sau tấm phiếu thì rất khó chịu, người nào cũng lườm nguýt Tư Nhã. Tiểu Ái cảm động, ôm chặt Tư Nhã không ngừng khen ngợi người chị em tốt. Nhưng Tư Nhã lại nhìn cô cười sâu xa khó hiểu, bảo cô nhìn kĩ tờ phiếu. Kết quả, lúc đó Tiểu Ái mới phát hiện ra, ở một góc nhỏ của tờ phiếu, có một hàng chữ nhỏ in đậm: “Tôi là Hình Tư Nhã, người quản lý của Dung Tiểu Ái, nếu muốn có áp phích, chữ kí của ngôi sao, vui lòng gọi đến số điện thoại 139xxxxx25, giá ưu đãi.” Lúc đó thật sự Tiểu Ái không còn lời nào để nói nữa.
Cuối cùng là đám anh em tốt của cô và Tư Nhã. Tất cả mọi người hẹn thời gian tụ tập, mua vé rồi cùng đến rạp chiếu phim, họ chiếm hai hàng ghế ô giữa. Hôm đó Tiểu Ái và Tư Nhã đi xem cùng. Mọi người nói đùa với nhau, khi bộ phim kết thúc, biết đâu có khán giả nào lại nhận ra vị diễn viên trong bộ phim cũng đi xem, không chừng sẽ lao đến mà xin chữ ký. Ai ngờ, lúc bộ phim sắp kết thúc, trong rạp chỉ còn lại lác đác vài người, và hoàn toàn không có ai để ý đến cô.
Bộ phim đầu tiên của Dung Tiểu Ái, cứ theo những sự việc đơn điệu mà từ từ trôi đi. Hiện tại đã gần cuối tháng Tám, trên báo hay tại các buổi họp vẫn là những siêu sao, những người thực sự chú đến cô thì chỉ có vài người.
Nhiều lần Tiểu Ái nói với Tư Nhã, những ngôi sao nổi tiếng như Chương Tử Di, Củng Lợi, vừa đóng phim đã được nhận vai chính, những tác phẩm phi điện ảnh cũng không phải đóng, như vậy mới thành siêu sao đẳng cấp thế giới được chứ. Những sinh viên mới tốt nghiệp như các cô, chỉ cần có vai là lập tức lao vào, muốn nổi tiếng không biết phải đợi đến khi nào. Vì thế Tiểu Ái quyết định, lần sau chắc chắn phải chọn một vai diễn tốt mới thể hiện được hết tài năng của mình. Cùng lắm thì thà đóng bình hoa di dộng còn hơn là làm bức tường đặt ở bên cạnh.
“Thế anh trai cậu đâu? Anh ấy bây giờ còn nổi hơn cả Phạm Tĩnh Tĩnh, nếu mình là cậu, mình sẽ bám dai như đỉa. Tư Nhã bất ngờ nhắc tới Dung Kỳ, khiến Tiểu Ái lập tức yên lặng.
Từ khi anh chuyển đến căn hộ nhỏ, cô chưa từng gặp riêng anh. Kể cho Tư Nhã nghe, cô ấy nhất định sẽ không tin, ngay cả căn nhà anh mới mua ở đâu, như thế nào cô cũng không biết. Anh không nói, mà cô cũng không hỏi. Chỉ nhớ ngày anh chuyển nhà, trời mưa nhỏ, đó là cơn mưa mùa xuân với những hạt nhỏ li ti, mềm mại như sợi tơ tằm bay lất phất trong gió. Cô bưng cốc trà sữa đứng sau cửa kính nhìn xuống, vừa hay thấy anh đang ngẩng đầu lên nhìn. Vì mưa nên khí trời âm u, cô lại không bật đèn, trên mặt kính dính đầy vết nước, anh ở dưới không thể nhìn thấy cô đang đứng bên trong. Cô biết anh không nhìn thấy mình nên càng không vội bước đi. Cô uống vài ngụm trà sữa, ngắm nhìn bầu trời âm u tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xuống, thấy anh vẫn đứng chỗ cũ. Hành lý đã được đặt trong xe, nhưng anh chưa vội bước vào, mà nghiêng người tựa lên cửa. Mưa không lớn, nhưng đã kéo dài được một lúc nên tóc và quần áo của anh chắc cũng đã ướt. Anh rút một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa, lặng lẽ hít một hơi, rồi kẹp vào giữa ngón tay không động đến nữa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc. Dung Kỳ từ nhỏ không hút thuốc, đi Mỹ ba năm cũng không hề động vào điếu thuốc, vậy mà không hiểu sao lúc này anh lại như vậy?
Bố cô hút thuốc, mùi khói thuốc rất khó ngửi. Hứa Kỷ Dương ngày trước cũng hút thuốc, nhưng lúc đó anh ta còn quá trẻ, hút thuốc chẳng ra dáng gì cả nhưng vẫn thích. Cô thì hoàn toàn không thích điều đó. Sau này, khi tiếp xúc với đủ loại người, cô mới biết mùi thuốc lá cũng phải tùy vào người hút, đàn ông điển trai và trưởng thành mới có được vẻ cao sang khi hút thuốc. Thôi Thái Dạ chính là người đàn ông như vậy, mùi thuốc lá hòa quyện với mùi nước hoa Eau de Cologne trên người anh, làm cô cảm thấy rất dễ chịu. Còn Dung Kỳ thì sao? Nếu chỉ nhìn anh từ xa, cô không tài nào tưởng tượng được. Hơi thở nhẹ nhàng, tươi mát, sâu lắng của anh, nếu trộn lẫn cùng thuốc lá, thì sẽ có hương vị ra sao?
Hôm đó, anh đứng ở dưới rất lâu, cô uống hết hai cốc trà sữa mà anh vẫn chưa đi. Thuốc lá châm hết, bị ném trên nền đất ướt đẫm, anh nhét tay vào túi quần, cứ đứng yên lặng như vậy dựa vào cửa xe, phung phí thời gian một cách xa xỉ. Dưới cơn mưa phùn, tóc anh bị ướt sũng, đen mềm mại, cổ áo để lộ, dáng vẻ trông u buồn, vương vấn. Rõ ràng khoảng cách rất xa nhưng dường như cô lại thấy rất rõ. Phần lớn thời gian anh nhìn ngắm chân trời bao la, ánh mắt xa xăm mà sâu thẳm. Trong ánh mắt anh ẩn chứa quá nhiều suy tư phức tạp mà cô không thể nào hiểu được. Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, mặc dù cô biết anh không thấy mình, nhưng vẫn lo sợ, nên mỗi khi đôi mắt đẹp của anh ngước lên, cô lại lùi về phía bức tường. Một lúc sau, nghe thấy tiếng khởi động xe, cô nhìn xuống một lần nữa, chiếc xe đó đã từ từ rời khỏi. Tiểu Ái khẽ thở dài, lẽ ra đây phải là một ngày vui đáng để chúc mừng, nhưng nhưng không hiểu sao, một góc nào đó trong trái tim cô lại vô cùng trống trải, có cảm giác hơi chán nản....