The Soda Pop
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Trái tim màu hổ phách phần 2


Chuyên mục:

Truyện Dài


Đăng: Admin 1872
Share: * * * Twitter


Cô bĩu môi, không cam tâm nói: “Hừ, anh chỉ có bản lĩnh nhăn mặt! Cứ hễ không vui lại nhăn mặt cau mày. Cứ như thế thì ai biết được trong lòng anh đang nghĩ cái gì chứ? Không thích em với anh ta đi với nhau thì cứ nói thẳng ra. Không phải là anh đang ghen đó chứ?”
Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đó hơi đáng sợ. Tiểu Ái đã gần tỉnh rượu, nuốt nước bọt, rón rén đi về phía phòng tắm: “Em đi tắm…” Cô vừa đi được mấy bước, thì bị anh kéo lại, môi anh hạ xuống, mang theo sự tức giận, vừa đột ngột vừa cứng nhắc, trong nháy mắt cuốn lấy đầu lưỡi đáng ghét của cô.
Môi của anh vẫn mềm mại như thế, Tiểu Ái thấy mình như sắp hòa tan trong tay anh. Cô đúng là một người không biết liêm sỉ! Cùng với anh trai mình hôn nhau, mà tim lại đập nhanh như vậy. Thế nhưng, những ngón tay đang níu chặt lấy eo cô, đôi môi anh đang phủ trên môi cô, còn có cả mùi hương thanh dịu nhẹ nhàng của riêng anh nữa vây xung quanh, tất cả những cái đó, đều khiến cho tim cô đập liên hồi.
Lúc Dung Kỳ buông cô ra cùng với hơi thở gấp gáp thì sự tức giận trong đôi mắt đẹp đã giảm đi phân nửa: “Tại sao em không tránh?”
“Cho dù em tránh, anh sẽ buông tay sao?” Tiểu Ái hỏi lại rất nghiêm túc.
Dung Kỳ nheo mắt nhìn cô, rất lâu sao, mới từ tốn đáp lại: “Em biết anh sẽ không buông?”
“Đúng vậy! Em biết anh sẽ không làm vậy nên em không tránh.” Tiểu Ái đưa tay lướt qua khuôn mặt thon gọn hoàn mĩ đẹp lạnh lùng của anh: “Lúc tại sân bay em kiên quyết giữ anh ở lại, anh nói em không hiểu nhưng thực ra em hiểu. Bây giờ, anh đã tin chưa?”
Dung Kỳ không nói gì, một lúc sau lại bất ngờ ôm Tiểu Ái vào lòng. Anh ôm rất chặt, tựa hồ như muốn làm gãy lưng cô. Tiểu Ái đau đến nhíu mày, nhưng vẫn dang tay ra ôm anh.
Sáng sớm ngày đông giá lạnh, khu mộ chìm trong không gian tĩnh mịch. Đây là lần thứ hai Tiểu Ái đến nơi này, nhưng không lạnh giống như lần trước, có lẽ vì tay cô đang được một bàn tay khác nắm chặt.
Khi đặt chân trên con đường lên núi, Tiểu Ái mới phát hiện ra nơi đây được bao phủ bởi lớp sương rất lớn, màu trắng nhạt, giống như tấm vải voan mỏng mềm mại, uyển chuyển, lởn vởn quanh những tấm mộ và cây cối. Tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được đường nét.
“Cẩn thận chút, bậc thềm trơn!” Dung Kỳ nhỏ giọng dặn dò Tiểu Ái, cô ngẩng đầu nhìn, rồi lập tức đu cả người trên cánh tay anh, khiến anh không có cách nào đi được.
“Em sao vậy?” Đôi lông mày xinh đẹp, thanh mảnh của anh nhíu lại.
“Em không đi nổi nữa rồi, cõng em đi!” Cô cười nũng nịu.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, em tự đi đi!”
“Lúc nhỏ cũng chưa từng thấy anh cõng em mà!” Tiểu Ái bám lấy anh sống chết không chịu buông, bắt anh phải cõng bằng được. Anh bó tay, chỉ có thể từ từ quỳ xuống trước mặt cô. Tiểu Ái cười giảo hoạt, lập tức leo lên lưng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ rồi vùi mặt vào chỗ cổ áo ấm áp của anh.
“Em lạnh à?” Dung Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
“Có anh em không thấy lạnh!” Cô nói ngọt xớt.
Trên bờ môi hoàn mĩ mà cô không nhìn thấy được, lập tức khẽ cong lên. Chương 28: Hóa Ra Có Thể Yêu Nhau

Dung Kỳ không nói cho Tiểu Ái biết tại sao lại muốn đến đây, cô chỉ nghe lời anh lên xe. Tiểu Ái nghĩ anh muốn đem những chuyện quan trọng nói với người đã không còn trên đời này nữa và cũng có lẽ là người duy nhất anh có thể nói. Giống như lần trước, anh đưa cô đến nơi này là muốn trước khi anh đi để mẹ được nhìn thấy cô.
Trong lòng Tiểu Ái hiểu rõ, chuyện giữa cô và anh khiến cho người đời khiếp sợ đến nhường nào. Chỉ có người mẹ ruột đang nằm dưới nấm mồ kia, mới có thể làm thính giả duy nhất, lắng nghe tất cả những lời anh chưa từng dám thừa nhận với cô.
Dưới màn sương mỏng, người phụ nữ trong bức ảnh trên nấm mồ càng hiện rõ sự tao nhã và xinh đẹp. Tiểu Ái nhìn người bên cạnh có đôi mắt và khuôn mặt giống hệt, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ: Dù chúng ta không thể nào yêu nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể dựa vào nhau để sống. Dù là ở bên cạnh, nhưng đối với anh và cô, liệu có phải là tương lai quá xa vời không?
Rất nhiều năm về sau, Tiểu Ái thường nhớ lại chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm đó. Nếu như họ không đến nghĩa trang, nếu như trên núi sương mù không phủ dày đặc như vậy, liệu họ có biết được điều mà có lẽ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn không hề hay biết?
Hóa ra, họ lại có thể yêu nhau.
Trên thế giới này luôn có những điều bất ngờ có thể xảy ra. Khi hai người chuẩn bị bước đi, Tiểu Ái nói muốn ngồi ngắm màn sương xinh đẹp này thêm chút nữa, không ngờ sau đó, cô đã thấy một người. Người đó dường như không có mối liên hệ gì với thành phố và ngôi mộ này. Thế nhưng ông ấy lại xuất hiện trước mộ của mẹ anh. Sương núi càng lúc càng dày hơn, dường như che khuất hai người họ dưới những tán cây.
Cho tới khi ông ấy cất tiếng nói thì lúc đó họ mới phát hiện ra. Người này là Hoắc Hoài Kỳ. Cũng như Tiểu Ái, Dung Kỳ không biết nhiều về người này. Hoắc Hoài Kỳ là nhân vật truyền kì trong giới điện ảnh, hai mươi tuổi đã tỏa sáng trong giới showbiz Hồng Kông, những tác phẩm của ông đã ảnh hưởng tới cả một thế hệ. Ông rất coi trọng sự nghiệp của mình, dù đã debut gần ba mươi năm, nhưng những tin scandal lại rất ít. Hoắc Hoài Kỳ giao thiệp rộng rãi với những người trong nghề, những nhân vật tầm cỡ hầu như đều là bạn bè của ông. Và xung quanh có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng ông vẫn chưa kết hôn. Trong mắt mọi người, Hoắc Hoài Kỳ vẫn là một người đàn ông độc thân.
Cuộc sống đời tư của ông luôn là một dấu chấm hỏi. Trước đó có rất nhiều tin đồn nói ông đã kết hôn, thậm chí cũng có con. Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều không có bằng chứng rõ ràng, chẳng qua chỉ là những tin đồn nhảm mà mọi người rỉ tai nhau thôi.
Thế nhưng hôm nay, Hoắc Hoài Kỳ lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này, trước ngôi mộ của người phụ nữ không có chút quan hệ gì, thở dài lặng lẽ, chậm rãi và mệt mỏi nói ra những chuyện vụn vặt gần đây. Giọng điệu rất tự nhiên, như đang nói chuyện phiếm, ông ta cứ nói như thế, không cần có người đáp lại. Hết nói về những chuyện bây giờ, ông ta lại nhắc tới những chuyện trước đây.
“… Nếu như lúc đó anh biết em đang mang thai, thì làm sao anh có thể đi chứ?... Em nói xem, nếu lúc đó anh ở lại, thì hiện tại chúng ta sẽ như thế nào? Có khi chúng ta còn có cháu rồi nhỉ? Nhã Khanh, em luôn kiên cường như vậy, tại sao cuối cùng lại dùng tính mạng của mình để đánh cược với anh? Nhã Khanh… Nhã Khanh…”
Nhã Khanh, Tiêu Nhã Khanh. Chính là tên của người phụ nữ trên bia mộ.
Tiểu Ái kinh ngạc trợn tròn mắt, cô có cảm giác như đang đọc kịch bản của phim tình cảm. Lẽ nào Hoắc Hoài Kỳ, người có thể hô phong hoán vũ trong giới điện anh lại là người tình của Nhã Khanh sao? Nghe Hoắc Hoài Kỳ nói, lúc đó Nhã Khanh còn đang mang thai đứa con của ông ấy. Chắc không phải, Dung Kỳ anh ấy… Tiểu Ái lập tức nhìn người đang đứng phía sau, anh nắm chặt cổ tay cô như muốn nói bây giờ đừng lên tiếng.
Hoắc Hoài Kỳ đang trầm giọng nói tiếp, thì trên bậc thềm có người bước tới, có lẽ là người đi cùng đến để nhắc nhở ông ta về thời gian. Trời không còn sớm nữa, mặc dù bây giờ đang là mùa đông, nhưng nghĩa trang là nơi công cộng, thỉnh thoảng sẽ có người đến, khuyên ông nên cẩn thận thì hơn. Hoắc Hoài Kỳ lại thở dài, đem bó hoa trong tay đặt trước mộ, xoay người cùng người đó xuống núi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Ái mới dám lên tiếng: “Nhã Khanh, người mà ông ấy vừa nói tới, đứa bé trong bụng bà ta chắc không phải là anh chứ? Nói như vậy, lẽ nào Hoắc Hoài Kỳ mới là… cha đẻ của anh sao?”
Dung Kỳ sững người quay lại, không thể tin vào tai mình. Đôi mắt anh tựa như nước biển, cuồn cuộn nhìn cô tràn ngập sự hoài nghi.
Lúc đó, cả hai người đều cùng nghĩ về một chuyện: Nếu điều đó là sự thật, nếu Hoắc Hoài Kỳ mới chính là bố đẻ của anh, vậy thì giữa họ thực ra không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Thế nhưng, chuyện đó liệu có khả năng không?
Tiểu Ái không ngờ, Dung Kỳ lại có thể bình tĩnh đến mức bình thản đưa cô về nhà ăn cơm. Gần đây họ thường xuyên về nhà, bố mẹ rất vui mừng. Họ vẫn cho rằng Dung Kỳ xảy ra chuyện gì đó nên mới gửi về nhà số tiền lớn như vậy. Lúc này, thấy anh bình an vô sự, sau khi hỏi thăm mấy câu, họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Ái ngồi bên cạnh mỉm cười, thầm nghĩ anh chàng này không hổ danh là đạo diễn, kỹ thuật diễn xuất vô cùng xuất sắc. Ngày hôm đó khi cô kéo anh từ sây bay về, ngoài laptop ra, toàn bộ đồ đạc của anh đã được chuyển qua đường hàng không sang Mỹ, mấy hôm nay đang nhờ bạn của anh bên đó chuyển về. Tất cả quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt… đều là những đồ mới mua cả.
Trời lạnh, ông Dung vốn định đi làm muộn một chút, lần này có cớ nên càng vui mừng mà ở nhà, lôi Dung Kỳ chơi mấy ván cờ.
Tiểu Ái ngồi bên cạnh nhìn họ chơi cờ, trong lòng không khỏi sốt ruột. Cô nhìn Dung Kỳ rất lâu, nhiều lần muốn hỏi bố về chuyện của Nhã Khanh nhưng đều bị ánh mắt sắc bén của anh chặn lại.
Trên đường quay về thành phố S, anh nói với cô, đây là chuyện quan trọng, trước khi làm rõ mọi chuyện, không nên để bố mẹ lo lắng.
Tiểu Ái liên tục bĩu môi. Gì chứ? Cô chỉ muốn làm rõ quan hệ giữa cô và Dung Kỳ thôi mà, sao anh cứ xem cô như người không hiểu chuyện vậy? Cô không tin là trong lòng anh không sốt ruột....
Trước1...2526272829...40Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Vẫn mơ về em - Hồng Cửu
Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
12»
Có thể bạn quan tâm
Trái tim màu hổ phách phần 2
Trái tim màu hổ phách
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
Ngồi khóc trên cây
12»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube