XtGem Forum catalog
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy


Chuyên mục:

Truyện Dài


Đăng: Admin 1204
Share: * * * Twitter




6. Việc “học hành tử tế” quả thật đã diễn ra, dù rằng bản tính “sâu bọ” của Phương Híp đôi khi vẫn nổi dậy khiến cho cả hai cùng sưng sỉa. Nhưng sau vài lần cãi qua cãi lại chẳng đâu vào đâu, cả hai quyết định đình chiến, Phương Híp thôi lôi chuyện cô bị “hành phát kinh” và cô cũng chấm dứt việc đả kích cậu ta tí nữa bị lột quần giữa sân vận động. Tuy nhiên, việc châm chọc ngoại hình mắt híp và môi cong của nhau thì không thể nào dừng lại. Dần dần thì mọi việc cũng đi vào nề nếp, qua vài buổi kiểm tra và hệ thống lại tình hình, Linh biết được rằng, Phương không đến nỗi dốt đặc cán mai cho lắm, chắc vì quá mải chơi và không thèm học mà thôi. Còn Phương thì cũng nôm na biết được rằng, Môi cuốn lô là cái cô nằng mặt sắt chính hiệu. Chưa hết giờ thì còn lâu cậu mới ngo ngoe, trốn chạy đi chơi gì được.
Ngày Linh đi thi học sinh giỏi quốc gia, vừa sáng sớm, Phương Híp mang đến cho cô một chiếc cặp lồng, trong đó có bát miến ngan thơm điếc mũi. Cô Tràm bắt Phương Híp mang sang cho cô để cô thi tốt. Quả thực, đó là bát miến ngan ngon nhất trần đời, cô ngồi ăn xì xụp, thỉnh thoảng lại nhìn sang Phương Híp, nhận ra đôi mắt híp chặt kia cũng không còn quá đáng ghét, thậm chí chắc sẽ dễ thương hơn nhiều, nếu như cậu ta không nhìn cô ăn mà tặc lưỡi bảo, “Con gái ăn nhiều phát sợ!”
Có lẽ vì bát miến ngan rất ngon, tinh thần rất thoải mái, và vì đề thi đúng sở trường, mà lần thi đó cô đạt thành tích khá tốt, giải nhì quốc gia, thậm chí, cô còn nghe thầy giáo bảo, đó là giải nhì cao nhất trong các giải nhì toàn quốc. Giải này, đem tới cho cô khá nhiều “tiền của”, các loại bằng và giấy khen, thậm chí, là các phần thưởng của thành phố và khu dân cư, khiến con lợn nhựa của cô trở nên béo mầm, và việc học hành trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Sau khi biết thành tích của Linh, cô Tràm càng thán phục cô hơn. Biết cô được vào thẳng cấp ba, cô Tràm hằng ngày rắc thật nhiều lạc vào bát tiết canh, rủ rỉ với cô rằng, cô biết Linh rất rất không muốn làm việc với một đứa không biết điều như thằng con trai cô, nhưng vì cô đẻ ra nó nên cô không biết làm thế nào. Cô còn bảo, giá cô đẻ ra quả trứng, ghét quá thì đem luộc (???) chứ cái thằng này làm cho cô khủng hoảng không biết làm gì luôn. Từ ngày được Linh ôn, Phương đã khá hơn nhiều. Nếu mà Linh giúp Phương ôn thi được vào cấp ba thì không chỉ tiết canh, miến ngan, mà Linh thích bộ truyện tranh nào, cô cũng mua cho hết.
Sở dĩ, biết Linh thích truyện tranh là vì có lần đi chợ, cô nhìn thấy Linh ngồi trước cửa hàng thuê truyện, đọc nhập tâm đến mức cô gọi mấy lần không thấy. Hỏi Linh sao không thuê về nhà đọc thì Linh bảo đọc tại chỗ sẽ rẻ hơn… Nghĩ đến cả bộ truyện tranh Nhóc Maruko mình hằng ao ước, mắt Linh sáng như sao, gật đầu như bổ củi bảo nhất định sẽ giúp Phương bằng được.
Thế là, Linh lại lên dây cót tiếp tục sự nghiệp học và hành (hạ) nhau với Phương Híp. Mùa hè năm ấy, cô từng bước dìu dắt Phương Híp đi qua kì thi tốt nghiệp, rồi lại đến kì thi cấp ba, Linh và Phương từ hai kẻ ghét nhau ra mặt đã tiến đến một không khí hòa bình, có thể ngồi cạnh nhau cả buổi mà không cạnh khóe hay trợn mắt thở phì phì nhìn nhau gì nữa.
Thậm chí, ngày Phương Híp đỗ cấp ba, cô và cậu ta đã tiến đến tình trạng giống như người một nhà. À, bởi vì cô Tràm đã vừa khóc vừa ôm lấy cô, sụt sùi rưng rưng gọi cô là: Con gái!
Nhưng thích nhất với Linh ấy là, cô Tràm giữ đúng lời hứa. Cô mua cho “con gái” một bộ truyện tranh i mới tinh mà Linh vẫn nuốt nước miếng thèm muốn những hai năm trời.


Năm 2001.


7. Con đường Cầu Cất vào mùa xuân. Lá bàng non lại xanh mướt một góc. Cô, tóc rất dài, chạy xe thong thả. Bên cạnh, một anh chàng chuyên toán kính cận rất tri thức đang hỏi Linh năm nay sẽ thi trường gì. Cô chưa kịp đáp lời thì một chiếc xe cuộc từ phía sau đã vụt lên, áp sát cô. Ở tuổi mười tám, Phương cao lớn đến mức có đôi lần Linh đã phải hỏi cô Tràm có phải cô cho cậu ta ăn bột nở hay không? Nhưng giờ đây, cái mặt ăn bột nở lún phún râu và có vài cái mụn kia đang nghênh nghênh lên.
“Ái dà, bạn Lô của tớ hôm nay lại có người tán tỉnh hả?”
Mặc cho má cô đỏ hồng lên tức giận, Phương Híp vẫn nghênh ngang cười cười với cậu chàng chuyên toán. Anh chàng này vẻ ngạc nhiên hết sức.
“Lô? sao cậu gọi cậu ấy là Lô?”
Linh chưa kịp chặn cái mồm của Phương lại, thì mắt cậu ta đã cười híp tịt, nhăn nhở khi thấy đối phương trúng kế.
“Vì cậu ấy hay chơi lô, lô đề ấy, há há”
Phương cười lên khoái chí, càng khoái chí hơn khi thấy vẻ mặt cậu bạn đang trở nên hoang mang và ngần ngừ. Linh cũng phát điên, cô gắt lên.
“Đồ Híp. Nói cái gì thế hả?”
“Ôi bạn Lô của tớ tức giận rồi. Haha, thôi thôi, nói lại, nói lại. Tớ gọi là Lô vì môi của cậu ấy giống như được cuốn lô. Nhưng mà nhũ danh này chỉ có tớ được gọi thôi”.
Nói rồi, Phương giựt nhẹ nhúm tóc của cô, mặc mắt cô trợn lên tức tối, còn nháy mắt tinh nghịch.
“Tối nay nhớ sang nhà anh đây đấy. Mẹ anh đây đã thổi xôi nấu chè rồi”.
Dứt lời, cậu vẫy tay, phóng xe đi thẳng. Đây là lần thứ mấy chục rồi không biết, cứ có anh chàng nào “tò te te tí” chuyện trò thân thiết với Linh là lập tức cậu ta có mặt, lôi từ tên thân mật đến cái kiểu nói lửng lơ “bạn Lô của tớ” khiến mấy anh chàng sau vài lần tiếp cận thì đều lỉnh mất, làm Linh phát cáu. Buổi tối, sang bên nhà hàng cô Tràm mới khánh thành, Linh vẫn không kìm được, đá cho cậu ta mấy cái. Còn cậu ta thì vờ trợn mắt.
“Đấy, con gái mới lớn thật là nông nổi, nhìn thằng nào cũng phát tín hiệu thế là người ta đánh giá cho!”
Thế là cả hai lại chí cha chí chóe, cấu chí nhau loạn xạ. Chỉ khi đến đề tài năm nay hai đứa thi trường gì, thì không khí mới lặng lẽ trở lại.
Linh vẫn ở trong đội tuyển, nếu như đoạt giải ba trở lên thì sẽ có cơ hội tuyển thẳng, nên mọi người cũng chẳng hỏi nhiều. Chỉ có Phương Híp là im lặng. Khi mọi người truy vấn mãi, thì Phương mới bảo, “Tại sao cứ phải thi đại học? Có nhiều cách, nhiều con đường để đi tới, chứ không nhất thiết phải thi Đại học”, khiến cho cô Tràm rú lên, đập cho cậu ta mấy cái. Cô còn nhờ Linh khuyên nhủ,bảo cậu ta đừng có bốc đồng và ngốc dại nữa.
Thật ra, từ giữa năm lớp mười một, Linh đã biết Phương không thích chuyện học hành. Phương học không hề tệ, nhưng cậu nói học hành chẳng cho cậu niềm vui nào. Không giống như khi cậu đá bóng, đánh nhau, hay sửa chữa ô tô xe máy. Cuộc đời chẳng có mấy khi, vì sao lại bỏ mấy năm tươi đẹp nhất đời cho một thứ mình không thích? Lúc ấy, Linh đã ngần ngừ hỏi Phương.
“Thế cậu thích gì?”
Phương xòe bàn tay lem luốc đầy dầu mỡ ra trước mặt cô.
“Tớ thích cái này. Tớ thích máy móc, sửa sang, lần mò nó. Khi tớ bắt được bệnh nó rồi, vui không thể tả được. Sướng nữa!”
Linh đã cố thuyết phục Phương rằng việc học lên đại học sẽ làm cậu hiểu rõ máy móc hơn, sửa chữa có phương pháp hơn, nhưng Phương Híp chẳng bị tác động chút nào. Cậu lôi Linh đến cái xưởng sửa xe mà cậu vẫn thường qua lại gần một năm nay, nói nơi này chính là nơi làm cho cậu dễ chịu nhất, vui vẻ nhất, say sưa nhất.
Cái xưởng sửa xe này là của anh Khánh, một kĩ sư cơ khí mở ra. Cũng là một mối duyên tình cờ mà Linh và Phương Híp biết đến anh. Hồi đó, Thành Cận, em trai anh Khánh cũng là một học sinh cá biệt trong trường cấp ba của Phương, cậu ta và Phương có vài lần xô xát qua loa vì những lí do rất vớ vẩn, chung quy lại thì cả hai đều thấy nhau không vừa mắt. Đỉnh điểm của căng thẳng chính là Thành Cận lại dám dở trò ve vãn Linh, thậm chí, có lần, vì lũ bạn thách đố mà lao đến sờ ngực Linh ngay cổng trường cấp ba của cô. Vụ ấy nhanh chóng inh ỏi khắp cả trường, khiến Linh không biết cất mặt vào đâu, vừa tức vừa ngượng. Phương Híp túm tay túm chân hỏi gì cô cũng khăng khăng mím chặt môi không nói. Thế mà chẳng hiểu cậu ta tìm hiểu ở đâu, cuối cùng cũng rõ chuyện, còn nhờ bạn nhắn Thành Cận ra một chỗ, tẩn cho một trận. Có điều, Thành Cận cũng chẳng phải vừa, hai người quần nhau suốt một buổi chiều. Linh nghe tin, vội vã đi tìm, lúc cô tới nơi thì cả hai đã te tua, mặt mũi đều sưng húp. Phương Híp tình hình khả quan hơn đôi chút đi đạp được Thành ngã xuống đất.Nhưng bất giờ, Thành Cận lại túm được một hòn gạch. Lúc thấy cậu ta chuẩn bị táng vào đầu Phương Híp, Linh chẳng biết phải làm sao, bèn nhắm chặt mắt hét lên, rồi tức tốc lao vào cản lại.
Cục gạch thay vì táng vào mặt Phương, đã táng thẳng xuống mặt Linh, máu chảy xối xả, còn Linh thì ngất lịm gần như lập tức. Phương lúc này bò dậy, thấy Linh như vậy thì gào lên, định bóp cổ Thành Cận. Nhưng Thành Cận cũng bị màn máu me trước mắt làm cho hoảng hồn, chỉ trợn mắt, ú ớ, chỉ vào người đang nằm trong vũng máu, mãi sau mới lắp ba lắp bắp.
“Từ từ, đi cấp cứu, không thì Linh chết mất!”
Hai thằng vác Linh lên. Phương khóc điên cuồng, xốc cô chạy. Vừa được một đoạn thì có một người thanh niên phi con xe FX qua. Thành Cận nhìn thấy chiếc xe đã run rẩy gào lên.
Trước1...8910

↑↑ Cùng chuyên mục
Vẫn mơ về em - Hồng Cửu
Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
12»
Có thể bạn quan tâm
Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
Trái tim màu hổ phách phần 2
Trái tim màu hổ phách
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube