Polly po-cket
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch


Chuyên mục:

Truyện Dài


Đăng: Admin 2221
Share: * * * Twitter


Có facebook, người ta bỏ đi nhiều thói quen nhàm chán.
Thay vì phải đọc hàng loạt tin tức chưa chọn lọc, chúng ta chỉ cần đọc những thông tin nhiều người chia sẻ, vì đó là thông tin đang nóng, chắc chắn thế nào ngồi café cũng được đem ra bàn.
Thay vì coi game show TV, chúng ta chỉ cần lướt facebook là đã có thể biết đội nào thắng, thua, ai hát hay, ai mặc đồ gì. Rồi có thể viết những status rất dài để thể hiện rằng dù chưa qua trường lớp nhưng ta vẫn là giảng viên thanh nhạc, nghệ thuật.
Thay vì đứng dậy đi làm từ thiện, giúp đỡ những người khốn khổ xung quanh, chúng ta cứ an tâm rằng những cú click like của mình sẽ biến thành cơn mưa tiền xu rơi vào túi người nghèo. Hay còn ghê gớm hơn, có thể chữa được luôn cho những người đang trong cảnh ngặt nghèo bệnh tật.
Mỗi lần bị thương tật, thay vì đi mua thuốc uống hay tìm cách chạy chữa, có người lại chụp hình rồi post lên facebook. Rồi ngồi đó, an tâm rằng những cú click like, những câu comment sẽ biến thành thần dược, chữa lành mọi vết thương nếu có.
Và ta an tâm chết trong cõi ảo.
Ở facebook, con người ta biết cách che giấu cảm xúc, che luôn cái tôi vị kỷ, hay tạo ra lớp vỏ bọc cứng cáp giả tạo để chống lại mọi thứ xung quanh.
Khi post một status buồn thảm, có người quan tâm, hỏi han, ta lắc đầu rồi comment bên dưới. “Chẳng có gì đâu, chỉ là lời bài hát, hay cảm xúc vu vơ thôi.”
Thực chất, lòng ta đang buồn vô hạn.
Facebook cũng thường là nơi ta thể hiện cái tốt nhất của mình.
Có người chụp hình, rất đẹp, rất rạng ngời với quần áo lung linh, khung cảnh hoành tráng, và rất nhiều người like.
Có người post những status vui vẻ, buồn cười, ai đọc vào cũng cảm thấy thư giãn, và rất nhiều người like.
Có người viết những câu chuyện sầu thảm về những số phận đau thương trong cuộc sống, và cũng rất nhiều người like.

Nhưng lạ lắm, có người thay vì post những điều thể hiện bản chất, nội tâm, suy nghĩ hay post những tấm hình chân thật của mình, họ kéo áo, tụt quần, trang điểm lòe loẹt, hở những nơi cần hở, thậm chí không cần cũng hở, rồi nhận được rất rất nhiều người like. Đến cuối cùng, họ than thở rằng: “Người ta chỉ đến với mình bằng nhan sắc bên ngoài, không ai hiểu mình đang cảm thấy thế nào…”
Phải chăng trong thế giới ảo, ta nghĩ rằng mình chẳng cần sống thật?
Nhưng chắc chắn có lúc người ta đã ganh tị, “post cái status nát óc nghĩ ra, nhận hai, ba lượt like, không bằng một bạn hotboy, hotgirl post tấm hình tự sướng có ngàn lượt like…”
Chuyện ấy đâu có gì là lạ nơi facebook, vì nhiều người, mắt họ nhìn thấy rồi truyền lệnh cho tay nhấn like, nhưng chắc chắn không kịp ra lệnh cho não để suy nghĩ và cho con tim để cảm.
Facebook cũng là chỗ ta thể hiện yêu thương.
Có người vài ngày trước tình trạng đang ở “single”, vậy mà nhìn lại đã “in relationship”.
Yêu thương, người ta đem lên facebook khoe để mọi người cùng biết mà chúc mừng. Nhớ nhung, hờn giận, hạnh phúc gì cũng đều cập nhật trạng thái.
Đến khi qua cơn, lúc lâm vào thù hận, người ta cũng lên facebook dùng những ngôn từ có cánh làm đau nhau.
Họ làm vậy, chỉ để cố ý làm xấu nhau, nhưng nào hay bản thân mình đã kịp xấu trong mắt rất nhiều bạn bè và người dùng facebook khác.
Cũng có lúc, ta post một status đầy tình cảm, yêu thương ngầm ý nói về một người, nhưng chẳng đủ can đảm để tag người đó vào để họ hiểu.
Nhưng khi thấy đương sự vào nhấn like, hay comment, ta mừng húm, hi vọng họ biết rằng ta đang nói về họ.
Facebook nói chung kỳ diệu lắm… nhưng chỉ xin nhắc rằng, facebook chỉ là một thế giới ảo.
Thay vì ngồi post một status cô đơn, hãy dứng dậy bước ra gặp gỡ những người bạn mới.
Thay vì ngồi like một tấm hình từ thiện, hãy đăng ký làm thành viên để đi đến tận nơi trao yêu thương.
Thay vì ngồi comment chia sẻ nỗi buồn, hãy gọi cho chủ nhân status đó và nói rằng bạn muốn gặp họ để nói chuyện.
Mọi thứ sẽ khác đi nhiều lắm.
Có người đã nói một câu, thấy rất có lý:
“Khi bạn post một status không vui trên facebook, có thể rất nhiều người vào like hay comment, nhưng chắc chắn không ai giải quyết được vấn đề giùm bạn, vì họ còn phải bận lo update status tâm trạng của chính mình.”
Nếu bạn đọc đến đây, chắc rằng bạn đang có một facebook nhiều bạn bè và thấy mình đã từng có một trong những tình trạng tương tự như vừa nêu. Chẳng sao cả, điều đó chỉ chứng tỏ bạn cô đơn và muốn được quan tâm. Điều đó chỉ chứng tỏ chúng ta đang sống trong một xã hội kết nối để phát triển.
Chỉ mong bạn nhớ rằng, nên nhớ giữa ảo và thực luôn hiện hữu một lằn ranh nhất định.
Ở nơi đó, có một thế giới.
Chuyện trò được thể hiện bằng comment.
Quan tâm bằng cách nhấn like.
Chia sẻ đơn giản qua nút share.
Và tâm trạng thể hiện trên status.

Công ty có chú nhân viên tên Mười, phụ trách mấy việc linh tinh như sửa ghế, sửa tủ, chỉnh âm thanh…
Chú gần 50, người đen, nhỏ thó, mặc bộ quần áo công ty thùng thình.
Nhưng tình yêu dành cho vợ thì lớn.
Có ngày đi làm về, nghe chú điện thoại, “Mẹ về trước đi, ba vòng ra chợ mua đồ, về nấu cơm cho cả nhà, tối mẹ muốn ăn gì?”
Hay nghe kể lại, sáng nào chú cũng phải tự tay dắt xe của vợ ra khỏi cửa rồi mới yên tâm đi làm.
Có một người yêu thương mình như vậy, thật không hoài phí một kiếp này…

Em rất tốt, nhưng anh rất tiếc
Thằng em họ năm nay 20 tuổi, yêu cô bé nhỏ hơn 2 tuổi đã được 3 năm. Đến nay không còn tình cảm nên quyết định tẽ đôi đoạn đường đời còn lại. Chỉ là thằng em không muốn gặp mặt cho đau lòng, nên chọn cách gửi tin nhắn để chấm dứt tất cả.
Con bé không cam lòng, quyết tâm lên nhà kiếm thằng em cho bằng được, làm thằng nhỏ hoảng, bỏ qua nhà bạn trú tạm hai, ba tuần lễ chưa thấy về.
Con bé ngốc nghếch chọn cách ngồi dưới ghế đá gần nhà, canh coi khi nào thằng nhỏ về để gặp mặt. Giết thời gian chết, nó lấy giấy xếp hình mấy ngôi sao con con, chắc hy vọng người ta nói, đủ 1.000 sao thì ước mơ thành hiện thực.
Nhìn cảnh đó, thương làm sao. Chợt nghĩ, phải chăng khi bắt đầu yêu, ta cần phải học luôn cả cách chia tay.
Dĩ nhiên, không phải mối tình nào rồi cũng đến lúc chia tay. Nhưng trước khi chiếc xe cuộc đời tấp vào bến cuối, chắc hẳn phải qua đến ba, bốn điểm dừng. Và kết thúc mỗi đoạn dừng chân, có lẽ ta nên chuẩn bị tinh thần cho một lời chào từ biệt.
“Chia tay”, hai chữ tưởng chừng đơn giản nhưng có đến cả ngàn cách nói. Khéo léo là làm sao để đối phương không thấy quá đau lòng, cũng có khi là để sau này còn gật đầu khẽ chào nhau được nếu vô tình gặp gỡ.
Có người chọn cách chia tay trong im lặng. Họ chỉ đơn giản là biến mất khỏi cuộc đời nhau như chưa từng tồn tại. Để lại đối phương với nỗi suy đoán, ngờ vực, thậm chí giày vò trong chính sự im lặng ghê sợ đó.
Có người chia tay trong nước mắt. Họ nói, và họ khóc. Họ hy vọng rằng nước mắt có thể hóa thành dây trói để siết chặt tim đối phương, chỉ tiếc là vô vọng. Khi nước mắt khô đi, thì tình yêu cũng cạn kiệt.
Có người chọn chia tay bằng nụ cười. Họ chỉ mỉm cười nhìn nhau, rồi quay lưng, mỗi người đi về một hướng riêng lẻ. Dẫu biết đoạn đường sắp tới chỉ còn mỗi mình ta độc bước, nhưng vẫn mỉm cười bước đi, vì cảm thấy ta đã yêu rất đủ đầy, rất vui vẻ.
Và có cả những người chia tay bằng nỗi đau. Từ đôi môi trước đây nói những điều ngọt ngào, họ tuôn ra thứ câu chữ cay độc cứa vào tim nhau cho rỉ máu. Họ thậm chí nghĩ đến việc đem những bằng chứng tình yêu trưng ra để đối phương nhục nhã. Cho đến khi ngôn từ bất lực, họ buộc phải để bạo lực lên ngôi. Nhìn thấy con người ta từng yêu thương trở ra như vậy, thử hỏi, lòng có chợt đau?
Khi chia tay, người ta thường hay nói:
“Anh xin lỗi… nhưng em là người anh đã yêu thương nhất. Hy vọng em sớm tìm được hạnh phúc.”
Câu nói ấy sáo rỗng làm sao, như cái kiểu “Em rất tốt, nhưng anh rất tiếc.” Nói vậy để làm gì nhỉ? Để cố gắng an ủi đối phương? Để thể hiện rằng ta đây là người vô cùng nghiêm túc trong chuyện tình cảm? Hay muốn gieo vào lòng đối phương cảm giác tiếc nuối, dằn vặt vì đã không biết giữ mình lại? Hay đơn giản chỉ là nói cho có nói vậy thôi. Vì sao lúc bên nhau không trân trọng, đến giờ lấy đi rồi lại chúc người ta tìm được một hạnh phúc mới.
Nói vậy, thà im lặng còn hay hơn.
Với mối tình vừa xa cách, câu cuối cùng đã nói với người ta là:
“Cảm ơn em đã đi cũng anh một đoạn đời cô đơn.”
Chẳng dám khẳng định hoặc cho rằng câu nói của mình là hay, là đúng, nhưng thiết nghĩ, thật sự phải cảm ơn người ấy cho những điều ngọt ngào nhất đã trao tặng trong lúc còn yêu thương.
Như thể chúng ta dừng xe, đón một người khách lên chuyến xe cuộc đời, rồi khi dừng ở một bến đỗ, người ta đi xuống thì người tài xế là ta nên lịch sự cảm ơn là điều hợp lẽ.
Đôi khi, cách chia tay của cả hai lại chẳng thể hòa hợp cùng nhau, và đó là vấn đề phát sinh nhiều chuyện đau đầu, như em họ và cô bạn gái.
Cô gái muốn gặp, nhưng chàng trai lại muốn im lặng rời khỏi, vì nhiều khi gặp lại càng thấy đau lòng hơn.
Một người muốn dùng lời lẽ cay nghiệt để làm đau đối phương, trong khi người kia chỉ biết mỉm cười cho qua việc....
Trước12345...7Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Vẫn mơ về em - Hồng Cửu
Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
12»
Có thể bạn quan tâm
Vẫn mơ về em - Hồng Cửu
Trái tim màu hổ phách phần 2
Trái tim màu hổ phách
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
12»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube