80s toys - Atari. I still have
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Những cung đường của gió


Chuyên mục:

Truyện Ngắn


Đăng: Admin 7779
Share: * * * Twitter



Cảm thấy cứ theo đuôi “đôi trẻ” này mệt tim quá nên Giang phóng xe lên trước, ra hiệu với Sự là nhớ chốt đoàn. Giang thấy vui vẻ hẳn khi nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Văn. Anh phóng ào ào lên đằng trước, nghe gió lùa qua tai ran rát. Trước mắt, là đồi núi trập trùng, biển xanh cát trắng, cớ gì đi nghĩ những chuyện chẳng liên quan???

Phía trước, Huy đã vẫy tay, ra hiệu cả đoàn tấp lại, nghỉ ăn trưa. Giang sốt ruột khi mãi không thấy Văn và Sự đâu. Chờ đến gần nửa tiếng, Huy bắt đầu nhăn nhó với anh .

“Mày chốt đoàn mà phóng trước là thế nào. Lỡ tụi nó hỏng xe lấy gì mà sửa”.

Giang kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng, khi cả lũ ngồi vào bàn ăn, vẫn không thấy Văn và Sự đâu, anh xách xe quay lại tìm. Phóng điên cuồng một hồi, mới thấy xe của Sự đi tới, thấy anh, Sự còn tươi cười hớn hở.

“Ô, mày quay lại làm gì?”

“Sao chậm thế. Cả đoàn đợi”

Sự há miệng định nói, thì Văn giật áo, khiến anh chàng cười giả lả.

“Có tí phi vụ bí mật”.

Giang lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Văn, tâm trạng anh trở nên tồi tệ, bỗng dưng anh muốn đấm một phát, nhưng không biết đấm vào đâu, chỉ cua xe một vòng, chạy thẳng.

Rong ruổi mấy ngày thì đến Khánh Hòa. Cả lũ quyết định rẽ ngang vào bán đảo Hòn Gốm, đi tới Mũi Đôi. Nơi này là Cực Đông, nơi ánh nắng mặt trời đến sớm nhất Việt Nam. Đường đi đẹp như mơ, những con đường ôm quanh đỉnh núi, vừa vào cua xong lại được nhìn biển xanh phía dưới khiến tâm trạng Giang thư thái hơn.

Vào tới Đầm Môn, cả lũ men theo đồi cát để đi tới nhà chú Hai, người mà Văn quả quyết là sẽ dẫn đường cho cả lũ, dù chưa hề đặt lịch trước. Chạy xe trên đồi cát là một trải nghiệm khá là mới mẻ và khó khăn, vì cát dày khủng khiếp. Với những người cứng tay may ra có thể chạy được đôi chút, còn không, xòe là chuyện… như chơi. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Giang quyết định vẫn bám chốt cuối cùng. Phía trước anh là Văn đang hì hục đẩy xe cho Sự. Dưới cái nóng ban trưa, cả lũ mặt mũi mồ hôi mồ kê dầm dề, nhích đi từng bước khó nhọc. Ngay cả những thanh niên quen vận động như Giang cũng cảm thấy quãng đường này khó nhằn, nên anh không lạ khi qua được đoạn đường khó, đột nhiên Văn lảo đảo như muốn ngã. Lúc này, Sự đã quăng con xe sang vệ đường xong, vẫn ngồi dưới đất thở, cả một lũ “nam thanh nữ tú” lăn đùng ra giữa đường nằm thẳng cẳng lấy lại sức. Giang chỉ thấy mình nhào đến, ôm chặt lấy Văn, không cho cô ngã xuống.

Đến tận tối hôm đó, khi trek đêm trong rừng, từ mũi Đôi trở về, tim Giang vẫn thình thịch khi nhớ lại cảm giác ôm Văn lúc đó. Cái cảm giác mềm mại đột nhiên lay động đến tận tâm can, khiến Giang vừa lạ lẫm vừa khổ sở. Đặc biệt, như lúc này đây, nghe tiếng cô ríu rít đằng sau, thỉnh thoảng nhăn nhó vì kiến đốt, anh lại thấy một cảm giác kì lạ trào dâng. Nó không giống như xưa kia, anh nhói tim mỗi lần thấy Vy. Với Vy lúc nào cũng thường trực cảm giác khốn khổ và mệt nhoài. Còn bây giờ, lại là cảm giác như trái tim mình có ai chạm khẽ, vừa có gì đó ngọt ngào, vừa có gì đó tê dại.

Giang vốn là anh chàng kĩ thuật khô khan, cộc tính. Anh xa lạ với thứ tình cảm làm cho con người anh trở nên yếu đuối thế này. Và anh lại càng lúng túng khi phát hiện ra đối tượng mình quan tâm lại là cô gái mà ngay từ giây phút đầu tiên, anh đã cố tình “hắt hủi”.

Giang đã từng thích Vy, thậm chí âm thầm thừa nhận đó là mối tình đầu tuyệt vọng của mình. Mấy năm đằng đẵng, Giang là người dõi mắt theo chứ chưa bao giờ nhập cuộc vào thế giới tình yêu vốn riêng của hai người của Hải, Vy, thậm chí, ngay cả khi Hải đã mất. Giờ đây, khi đứng trước tình cảm chợt xuất hiện với một người con gái khác, anh cũng không biết mình phải làm sao. Vừa bồn chồn, lúng túng, vừa khổ sở, lại có chút thấp thỏm không yên. Không biết Văn đối với anh… thế nào?

Đúng vừa đêm mười sáu, trăng tròn, rất sáng, cả đoàn vừa đi theo người dẫn đường, vừa chuyện trò rôm rả trong tiếng sóng biển từ xa vọng lại. Giang cầm đèn pin, thỉnh thoảng muốn lấy cớ soi đường cho đoàn để lướt qua nhìn Văn. Khác với hình ảnh cô gái yếu đuối say nắng buổi trưa, Văn giờ khỏe khắn, bước đều mà chắc, không bao giờ để mình tụt lại ở phía cuối đoàn. Giữa chặng đường về, cô nàng dược sĩ của Huy kêu mệt, nên cả bọn phải dừng lại nghỉ một lúc. Văn chạy lên trước chọn ngay một ghềnh đá rộng để mọi người vừa dưỡng sức vừa ngắm cảnh. Không gian rừng, biển liền kề, gió rất lộng, trên cao lại là vầng trăng tròn vành vạnh, khiến đám thanh niên cũng cảm nhận được thứ rung động lãng mạn mà chân thực lạ kì của thiên nhiên, nên im ắng cả lại.

Đã bao nhiêu lần ngẩng đầu lên là thấy một vầng trăng ở trên đầu, khi tròn khi khuyết, khi mờ khi tỏ, nhưng đêm ấy, là lần đầu Giang biết tới thứ ánh trăng rực rỡ mà dịu dàng, đến mức anh phải nín lặng mà nhìn. Ở ghềnh đá, Văn đã tháo ba lô, lôi máy ra, bắt đầu chỉnh sửa và chụp thử cảnh trăng đêm. Còn Giang, lặng lẽ ngồi lùi ra một góc, cũng lấy máy ảnh, nhưng không phải chụp trăng, mà là chụp lại hình ảnh người con gái đang muốn níu giữ thứ ánh trăng đẹp nhất.

***

Hành quân liền tù tì trong ngày, mọi người cũng đều mệt, cho nên, khi về đến nơi nghỉ của chú dẫn đường thì cũng khá khuya. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, mọi người tắm giặt, ăn uống xong thì quyết định sẽ ngủ sớm. Nhưng khi chui vào túi ngủ trong lều rồi, Giang vẫn không thế nào ngủ nổi. Xoay trở trên nền bạt một hồi, anh rón rén kéo khóa chui ra, lững thững đi dạo dọc bờ biển. Vòng đi vòng lại, thấy sóng vỗ vào chân không quá lạnh, một phút bốc đồng, Giang cởi áo, lao xuống làn nước, vùng vẫy, như xua đi những cảm xúc khó hiểu trấn áp anh cả một ngày.

Gần nửa tiếng sau, lúc Giang lướt thướt đi lên, anh giật mình thấy bóng dáng một cô gái ngồi ngoài ghềnh đá khiến anh thót tim lại. Sau khoảnh khắc bất ngờ, Giang biết chắc đó là… người chứ không phải ma quỷ gì cả, thậm chí còn là một cô gái. Mái tóc cô bay nhẹ trong đêm vì những làn gió biển, lại được soi tỏ bằng thứ ánh sáng bàng bạc dịu dàng. Trong vài bước chân đi tới, Giang đã nhận thấy đó chính Văn.

Văn cũng đã nghe tiếng bước chân, cô quay ra nhìn anh, nhưng không có vẻ ngạc nhiên, như thể là cô biết rằng anh sẽ tới. Đêm đã khuya, sóng biển rì rào, một cô gái ngồi bên ghềnh đá lại như gợi chút gì mộng ảo. Văn đang nhìn anh, như thể muốn nói điều gì. Trong đầu Giang vụt qua ý nghĩ, có khi nào cô đợi mình không?

Khi mà anh còn chưa hết hồi hộp, đang định mở miệng hỏi vì sao khuya khoắt thế này, cô còn ngồi đây thì đột nhiên thấy Sự lồm cồm từ trong một hang đá gần đó bước ra, khiến những mơ tưởng của anh tắt ngấm. Một lúc sau, Giang mới nhận ra mình vẫn đứng lớ ngớ như trời trồng, tất cả trí não chỉ đủ để anh ú ớ nói một câu đại ngu ngốc.

“Hai đứa… ờ… cẩn thận không là cảm đấy!”

Rồi Giang sải bước vào trong khu nghỉ. Hình như có một vỏ sò cắm vào chân anh, khiến anh thấy đau điếng cả người. Đột nhiên, có tiếng chân chạy phía sau Giang, rồi có bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, ngay ở bậc thềm của khu lán.

“Anh Giang!”

Giang thở dồn, lúc sau mới quay lại, nhìn Văn bằng ánh nhìn xa lạ. Cô vẫn đang nhìn anh, vừa hấp tấp vừa ngại ngùng.

“Không phải như anh nghĩ đâu”.

“Tôi chẳng nghĩ gì cả”, vừa nói, Giang vừa hất mạnh tay cô ra, không hay cử chỉ của mình khiến tay cô đập vào cột nhà gần đó.

Văn nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố gượng cười nhìn anh, hỏi nhỏ:

“Thật là… anh không nghĩ gì???”

Giang nhìn Văn một hồi, cuối cùng lạnh nhạt “Sao phải nghĩ. Cô thì liên quan gì đến tôi”.

Nói xong, anh đi thẳng đến khu dội nước, tráng qua nước ngọt. Vừa nãy bơi không sao, mà giờ, thứ nước múc từ giếng lên làm sao lại thấy anh lạnh buốt.


7. Lang thang Tây Nguyên xong, cả hội rong ruổi trở về. Trên đường quay lại, Giang đột nhiên nổi hứng, nói muốn tạt qua Đà Nẵng nửa ngày, nói cả đoàn cứ đi trước, anh sẽ tăng tốc bám theo sau. Mọi người phản đối không được, cuối cùng Huy bảo mọi người biểu quyết. Kết quả là đoàn thống nhất dừng lại ở Đà Nẵng 1 ngày, sau đó tống xe gửi lên tàu, về cho đỡ mệt.

Ở ngồi quán café, Giang mày mò một lúc mới tìm ra được địa chỉ của Vy. Anh bảo đám bạn cứ lượn lờ, khi về anh sẽ gọi, rồi cầm chùm chìa khóa, nhảy lên con Minkhờ. Xe vừa nổ máy, đột nhiên có bóng áo vàng lao tới phía anh vội vã. Văn hấp tấp giữ xe Giang lại.

“Anh Giang, từ từ đã!”

Giang nhíu mày nhìn Văn. Từ cái đêm ở Mũi Đôi, sự cộc cằn và lạnh nhạt vốn là bản tính thâm căn cố đế của Giang càng tăng lên gấp bội, nhất là với Văn. Thỉnh thoảng anh vẫn cảm thấy như thể cô muốn nói với anh điều gì, Sự c
Trước1234

↑↑ Cùng chuyên mục
Muốn có thêm cuộc hẹn dưới ánh mặt trời
Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Truyên ngắn : Yêu thương…là điều không đơn giản
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Sự im lặng ngọt ngào
1234...272829»
Có thể bạn quan tâm
Muốn có thêm cuộc hẹn dưới ánh mặt trời
Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Truyên ngắn : Yêu thương…là điều không đơn giản
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Sự im lặng ngọt ngào
1234...232425»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube