Old school Swatch Watches
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Những cung đường của gió


Chuyên mục:

Truyện Ngắn


Đăng: Admin 7851
Share: * * * Twitter



Nỗi tổn thương khi đó trong lòng Giang tưởng như chẳng thể nào xóa nhòa nổi, nhưng ngày Giang biết tin mình đỗ đại học, anh không kìm được lòng, vẫn đến nhà trọ của Vy.

Nhà Vy khóa cửa. Anh cứ ngồi ở đó, nhìn chiếc ổ khóa vô tri, suốt một buổi chiều.

Một thời gian sau, Vy bất ngờ tìm Giang, xin lỗi anh, nói giờ cô mới có thể bình tâm lại. Cô nói, em là những gì còn lại, giữa chị và Hải. Chị cũng không muốn mất. Từ đó, Giang lặng lẽ ở bên Vy, chấp nhận một thân phận khá buồn cười “gạch nối”, người đứng giữa Vy và Hải, người đứng giữa hiện tại và quá khứ. Người để mỗi khi Vy như phát điên, lại tìm đến anh, nói miên man không dứt về Hải.

Có đôi khi, Giang thầm nghĩ, anh thật tệ. Anh ghen tị với người đã khuất. Anh ghen tị với chú của mình.

Mà thực ra từ đầu tới cuối, anh chưa từng có tư cách để được ghen tị.

“Ra trường rồi, em định làm ở đâu.

Quán café ngày nắng. Từng giọt café tí tách rơi, tiếng Vy bình thản, dù khuôn mặt cô vẫn có vẻ xa vắng ở đâu.

“Có công ty xây dựng nhận em rồi. Chị Vy, hôm trước chị nói, chị thay đổi cái gì?”

Vy ngây người nhìn lại Giang, cuối cùng cô cười nhẹ. “Thay đổi công việc, chỗ làm, phong cách sống. Giang, chị sẽ chuyển vào Đà Nẵng”.

Giang sững ra, anh nhìn xoáy Vy, thấy Vy bình thản nhìn lại mình, lại thấy lòng nhói lên một cái.

“Đến cả chị cũng thấy mình không ổn chút nào. Anh Hải đi 4 năm rồi. Đến gần đây, chị mới biết, chị không thể thế này mãi”.

Giang bỗng thấy tức giận ngùn ngụt. Anh nói như gắt lên.

“Không thể thế này” là ở bản thân chị, không phải ở địa điểm. Tại sao, chị phải chạy vào tận Đà Nẵng? Vẫn là chị muốn trốn tránh”.

Giang biết Vy từng có thời gian chôn chân ở mấy quán bar trên phố cổ. Có thời gian cô còn đi làm PG, tiếp thị hết bia và thuốc lá. Có thời gian, anh nghe nói cô còn làm phục vụ ở một quán bia mát mẻ. Cô cũng có vài mối quan hệ với những anh chàng khác… Giang sợ hãi với con người Vy lúc đó, nhưng bản năng mạnh mẽ trong anh mách bảo, sẽ đến lúc Vy dừng lại. Sẽ đến lúc Vy thay đổi. Nhưng giờ, khi cô thực sự thay đổi, thì cũng chẳng khác gì một cuộc trốn chạy. Chỉ là theo một cách khác mà thôi.

Bất ngờ là, nghe sự chỉ trích của Giang, Vy lại cười “Ừ, trốn tránh cũng tốt. Có một người bằng lòng để cho chị trốn, bao lâu cũng được”.

Giang đờ ra, nhìn Vy, rất lâu mới nghe cô nói khẽ. “Giang, chị có bạn trai mới”.

Câu nói nhỏ nhẹ, nhưng Giang thấy như bão qua tai. Anh nhìn Vy, tay lọng ngọng cầm cốc café, run rẩy. Anh muốn hỏi Vy, vì sao, vì sao anh chờ đợi lâu đến vậy, khi cô mở ra một cơ hội, thì lại là người khác, chứ không phải anh. Vì sao…

Nhưng mọi thứ cứ tối tăm, cô đặc như từng giọt café bình thản rơi chạm tận đáy. Giang nhếch môi cười, cuối cùng, bằng tất cả sự ngạo mạn còn lại mà anh có, anh nói khẽ.

“Chúc mừng chị!”

Lạ kì, nghe tiếng chúc mừng của Giang, Vy lại khóc. Nhưng Giang biết, giờ đây, cô có khóc, cũng là việc của thằng khác phải lo. Anh chẳng có quyền gì, ngay cả quyền xót thương hay an ủi. Anh đứng lên, nói khẽ.

“Em mong chị hạnh phúc. Và chắc chắn là chú Hải cũng vậy”.

Rồi bỏ mặc Vy ngồi ở đó, Giang ra về. Điện thoại của anh nãy giờ vẫn rung bần bật, Giang nhìn, thấy một số lạ. Anh cúp máy luôn.

Anh chẳng có tâm trạng cho bất cứ một cuộc hội thoại nào.

Ngày Giang nhận công trình mới, anh biết là ngày Vy lên tàu. Đã dặn lòng sẽ không quan tâm nữa, nhưng rốt cục, khi men bia của ngày khởi công công trình lan dần đến cổ, Giang vẫn bỏ mặc lời nài nỉ của đồng nghiệp, quả quyết cầm xe máy, chạy ra khỏi bàn nhậu. Anh phi một mạch đến tận sân ga. Đang lướt mắt tìm kiếm, chợt có nụ cười rạng rỡ hiện ra trước mặt Giang.

“Anh Giang!!!!?”

Là Văn, vẫn hai chiếc răng cửa to cộ ấy, nụ cười sáng láng ấy. Nhưng Giang, mắt vẫn cau lại, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, trả lời ậm ừ.

“Ờ… Tôi có việc. Đi trước”.

Xong, Giang rảo bước chân nháo nhác tìm kiếm, không hay đằng sau mình, có khuôn mặt đã tắt nụ cười, ngác ngơ và thất vọng. Văn lặng lẽ xốc ba lô lên, nhìn theo Giang một lúc, rồi đi ra khỏi ga.

Giang chạy quanh một vòng, cuối cùng cũng thấy Vy. Cô ngồi lặng lẽ một góc, xung quanh là đống đồ đạc, trông cô lọt thỏm và cô độc. Giang nhìn cô chăm chú, nhưng không có ý định tiến lại. Đã có tiếng của nhân viên nhà ga báo hành khách chuẩn bị lên tàu, Giang chợt thấy Vy lấy điện thoại ra, đắn đo rồi nhắn một tin nhắn. Cô có vẻ tần ngần rất lâu mới gửi đi. Giờ phút này không biết cô gửi tin nhắn cho ai. Suy nghĩ vừa lướt qua đầu, Giang đã thấy hông mình rung lên. Là tin nhắn của Vy. Ở đó có dòng chữ: “Giang, xin lỗi”

Mắt Giang hơi nhòe đi. Anh đứng im lặng, dựa sát vào thành cột. Ý định tiến về phía Vy, nói một lần tất cả tình cảm trong lòng anh trước khi cô đi đã tan nhòa không còn một vết dấu. Nói làm gì, khi thực ra cô luôn biết. Khi thực ra, cô chẳng có bạn trai hay ai đó cả. Đơn giản là vì, cô không chấp nhận anh. Đơn giản là vì, Vy muốn anh từ bỏ.

Vậy thì Giang sẽ từ bỏ.

Khi nhìn bóng Vy khuất giữa đám người, tiến vào sân ga, Giang mới cầm điện thoại lên, nhắn một dòng,

“Không sao, chị nhớ sống tốt”.


5. Khi Vy đi được 3 tháng, một ngày, đang chạy hộc mặt ở công trường, Giang nhận được tin nhắn của cô. “Giang, chị ổn rồi. Sống trong này tốt lắm. Em cũng vậy, nhớ sống vui nhé”.

Giang đọc đi đọc lại tin nhắn đến cả chục lần, cuối cùng nhắn lại một tin nhắn vô thưởng vô phạt “Chị yên tâm”. Anh vừa đút điện thoại vào túi, thì có điện của Huy, nó hò hét ỏm tỏi bảo phải gặp nhau một chút. Sao bạn bè gì tệ thế, ra trường là mất mặt.

Giải quyết xong mớ hỗn độn ở công trường, Giang phi xe máy đến Trần Thánh Tông, một nơi mà Huy hỉ hả là bia tươi với phong cách bar khá nổi tiếng, với những cô nàng chân dài xinh đẹp. Và đặc biệt, có một bất ngờ nóng bỏng ở đằng trước.

Khi Giang vào đến nơi, đã thấy mấy thằng bạn ngồi sẵn. Bên cạnh còn có mấy cô nàng trong chuyến đi Hà Giang lần trước. Xem ra tiến triển tình cảm của Huy và cô nàng dược sĩ đã tiến với tốc độ lên lửa, bởi vì cô nàng này liên tục nhéo tay Huy khi mắt anh chàng tớn lên nhìn những cô chân dài bắt mắt bên cạnh. Bia được đem ra, mọi người cụng nhau. Giang không kiềm được tò mò, nhướng mày.

“Này, sao tự dưng hôm nay lại mò ra được quán này?”

Huy cười khoái trá “Thằng Sự chỉ điểm. Tao okie ngay, bởi vì ở đây có một cô nàng nóng hết cỡ. Đảm bảo mày nhìn thấy sốc luôn”.

Vừa dứt lời, Giang đã thấy có đôi chân dài tiến lại gần mình, một bàn tay mềm mại vươn ra qua mặt anh, lấy cốc rót bia thành thạo. Trong đám bạn có tiếng huýt sáo ầm ĩ, cười cượt, khiến Giang ngạc nhiên, anh ngước lên, thì thấy Văn trong bộ dáng của cô phục vụ, quần sort rất ngắn, trang điểm bắt mắt. Kinh ngạc khiến Giang không thốt nổi nên lời.

“Xem thằng Giang không ngậm nổi mồm vào kìa”, đám bạn cười lên khả ố. Còn Giang, anh chỉ nhẹ cười.

“Ngồi xuống uống cùng chút?”

“Mọi người vui đi. Em làm việc chút đã”.

Giang không biết vì sao, khi nhìn Văn uyển chuyển bước đi. Chân dài và bờ hông gợi cảm, anh lại thấy trong mình lan đi một niềm, như là thất vọng.

Đêm muộn, nhóm bạn của Giang giải tán sau khi chốt lịch là sẽ chơi bời một chuyến đi Tây Nguyên vào đợt nghỉ lễ. Trước khi lượn, Huy còn vỗ vai Giang bảo, đừng bỏ qua cơ hội, em Văn rất “được”, không nhanh là Sự sẽ “ôm show” đấy. Nó vừa bỏ con người yêu ghen như Hoạn Thư kia rồi. Giang cười lờ lững, phóng xe đi, bỏ mặc gợi ý hộ tống đưa Văn về nhà của Huy. Anh chạy xe vòng vòng, một mình ghé qua Trần Phú uống thêm chút nước gạo khuya. Bên cạnh, mọi người có đôi có cặp, nhưng Giang thấy cũng chẳng hề gì.

Ngày hôm nay, khi anh nhận tin nhắn của Vy, anh mới biết mình cần phải bắt đầu lại. Mà vừa mới bắt đầu, có gì cần vội vã?


6. Chuyến đi Tây Nguyên vẫn gồm 5 xe, đều là những người bạn cũ. Huy thúc giục Giang gọi điện rủ Văn đi, còn ấn số điện thoại của Văn vào tay anh. Giang lăn tăn một chút, rồi cũng gọi. Nhưng chuông reo, lại không có người bắt máy. Giang cũng không gọi lại nữa.

Ngày tập kết, Huy cười hề hề với Giang, bảo lần này, thằng Sự nó không bỏ của chạy lấy người nữa. Chứ không tao giết nó luôn. Giang quay sang nhìn, ngỡ ngàng khi thấy Sự đang buộc chiếc ba lô quen thuộc lên xe của nó. Đó là chiếc ba lô màu cam của Văn. Anh nhìn quanh quất, thấy Văn đã tới, đeo đồ bảo hộ sẵn sàng.

Cô mỉm cười chào anh, có chút khách sáo.

Cả đoàn nhanh chóng lên đường. Vẫn như mọi khi, Giang làm nhiệm vụ chốt cuối. Đoàn chạy nhanh, vì lộ trình dài, hơn nữa thời tiết cũng thuận lợi. Tâm trạng của Giang lên xuống khá phập phù, anh nhận ra điều đó vì mỗi lần nhìn thấy xe của Sự lượn lờ đằng trước, trong anh lại có một cảm giác khó tả. Sự và Văn có vẻ ăn ý hơn Văn với anh lần trước nhiều. Hai người thường xuyên chuyện trò, chọc ghẹo nhau. Thỉnh thoảng Văn còn chồm lên, nói điều gì đó với Sự khiến hai người phá lên cười. Đến những đoạn vào cua, Văn ôm Sự rất chặt. Và thậm chí, có lần, Giang thấy Văn đút kẹo cho Sự, thân mật đến đáng ngạc nhiên....
Trước1234Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Muốn có thêm cuộc hẹn dưới ánh mặt trời
Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Truyên ngắn : Yêu thương…là điều không đơn giản
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Sự im lặng ngọt ngào
1234...272829»
Có thể bạn quan tâm
Anh cắm sừng lên đầu tôi và nhân tình cùng lúc
Anh có biết đằng sau nỗi đau là gì không?
Anh lấy của cô chữ ” TRINH ” và gửi lại cô chữ ” KHINH”
Anh nơi đó, có nghe gió nói gì không?
Anh ở đâu người em yêu nhất
1234...151617»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube