AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Những cung đường của gió


Chuyên mục:

Truyện Ngắn


Đăng: Admin 7853
Share: * * * Twitter

Đây là truyện mình viết về những con người ham mê du lịch trải nghiệm. Có vài hành trình là của chính mình. Cũng có hành trình là mình nghe kể lại. Tối qua mình xem 1 bộ phim về các bạn trẻ đi phượt, và ngược dòng tìm về lịch sử trong bộ phim “Sống cùng lịch sử” của đạo diễn, NSND Nguyễn Thanh Vân, nên mình sực nhớ, và muốn chia sẻ với các bạn về truyện này. Nào, mời các bạn cùng đọc ^_^


Trước ngày bảo vệ đề tài một tuần, đột nhiên, mấy thằng bạn đại học rủ Giang phượt một chuyến, thư giãn gân cốt, cũng là lấy tinh thần sảng khoái bảo vệ cho ngon nghẻ. Giang ngẫm nghĩ, xem lại lịch trình, thấy không vấn đề gì. Thầy hướng dẫn đã ok, luận văn đã nộp, các loại giấy tờ đã hoàn tất. Và tiền, thì cũng không đến nỗi thiếu thốn. Anh ok một tiếng với lũ bạn, bảo đăng kí một xe độc hành, rồi lập tức đưa em “min khờ”, người anh em thân thiết mấy năm qua ra cửa hàng sửa xe quen thuộc, nhờ tút lại một lượt cho an tâm. Đi đường trường, xe pháo không ổn rất mệt. Dù đoàn phượt của nhóm Giang lúc nào cũng có một bộ đồ nghề sửa rất chuyên nghiệp, tay sửa của anh thì cũng không đến nỗi tồi, nhưng đã thành thói quen, mỗi khi lên đường, Giang đều chuẩn bị cho em ngựa chiến thật sung sức.

Cung đường lần này là Hà Giang, cũng không phải mới mẻ gì. Đến nay, Giang vòng đi vòng lại nơi này cũng mấy lần rồi. Lần đi đầu tiên, Giang đi với Hải, ông chú ruột chỉ hơn anh 6 tuổi. Ông chú nói dối mẹ Giang, bảo cơ quan đi nghỉ mát, rồi chở Giang lang thang ở trên đó suốt 1 tuần trời. Nhưng chuyến đi đó, đã khiến anh mê mẩn vùng đất này kinh khủng. Và, để cho Giang thấy như mắc nợ nơi này, chính là chú anh, trong ngày sinh nhật tròn 24 tuổi, đã một mình lặng lẽ chạy xe tới đây, rồi không bao giờ trở về nữa.

Giang vẫn nhớ năm ấy, anh vừa học lớp 12, nghe tin mà không tin nổi. Hải vốn là một người chú, một người anh, một người bạn đặc biệt của anh, người gắn bó với anh suốt thời trẻ ranh đến khi mới lớn. Đám tang của Hải, trời mưa tầm tã, bạn bè đến viếng rất đông. Trong đó, rất nhiều là những anh em chiến hữu, cũng từng gắn bó với Hải trên những cung đường. Có một cô gái, tóc rất dài, ở giữa sân nhà anh, khóc như điên dại. Còn anh, ngồi im trong phòng. Không một giọt nước mắt.

Sau cái chết của chú, mẹ Giang cấm tiệt anh chuyện đi phượt. Giang gật đầu để đấy. Anh chăm chỉ học hành, đỗ đại học, kì cụi làm thêm. Đến cuối năm thứ 2 đại học, tiền làm thêm chắt bóp của Giang dồn lại mua được một em dream Thái cũ, việc đầu tiên anh làm khi khai trương con xe mới đó là nhét 2 bộ quần áo vào ba lô rồi lên đường. Một mình, lang thang trở lại Hà Giang. Tới đèo Mã Pí Lèng, nơi chú của anh nằm lại, Giang dựng xe, ngồi ở đó suốt một buổi chiều, rót cho chú anh chén rượu rồi lặng lẽ trở về.

Từ đó đến nay, Giang đã kịp thay em Dream thái sang em Min khờ, chạy đường núi rất ổn. Mỗi mùa hoa tam giác mạch, Giang luôn lấy cớ để trở lại Hà Giang, một hai lần. Nơi này hoang sơ, thiên nhiên phóng khoáng và hiểm nguy rình rập, cùng với sự bình yên sâu thẳm, khiến Giang cảm thấy ngoài nơi anh sinh ra, nơi này là nơi anh vô cùng gắn bó.

2. Huy, leader của cung đường này đã bảo cả nhóm off một chuyến trước khi đi, để sắp xếp xe và cũng để mọi người làm quen với nhau. Xế thì quen cả rồi vì cũng đều trong đám bạn anh cả, nhưng có mấy em ôm thì mới tinh, thấy bảo trẻ trung, chân dài mãn nhãn lắm. Giang nghe xong, càng cương quyết không đi off. Anh có chút bực mình, tưởng là mấy thằng đực rựa đi với nhau, la cà bỗ bã thế nào cũng được, giờ lại mọc thêm mấy em mắt xanh mỏ đỏ, chắc lôi ra từ mấy trang mạng xã hội. Anh nhắn với Huy, anh một xe độc hành. Đến giờ xuất phát sẽ có mặt.

Buổi sáng hôm đó, trước cổng trường Ngoại ngữ, năm con xe xếp hàng sẵn sàng. Giang đang chằng buộc lại ba lô ở sau yên xe, thì đột nhiên, Huy vẻ mặt khó xử tiến lại.

“Giang. Có vụ này. Mày chở một em được không? Mẹ nó, thằng Sự ấy, sáng nay nó mới gọi điện cacel với tao. Lộn ruột quá. Nó mới yêu đương với con nở nào đấy, sợ con bé ấy biết nó chở gái lạ, nên ngồi nhà rồi. Giờ em ôm kia đến, tao đéo biết làm sao!”

Rồi nó thở ra thêm một câu “Em ấy lung linh con chim xinh lắm. Đứng góc kia kìa”

Giang không thèm nhìn sang, giọng lạnh như tiền “Bảo em đó nghỉ đi. Tao chỉ thích độc hành thôi”.

Bản tính thẳng và cộc, Giang có chút sẵng giọng. Trước giờ trong mọi chuyến đi anh luôn độc hành. Vì một chuyện ấu trĩ là bị một cô nàng lao đến hôn đến đờ người từ thời cấp 2, Giang đâm ra xa cách đám con gái, dù yểu điệu thục nữ hay ngổ ngáo dữ dằn. Đặc biệt là lúc đi Phượt thế này, nơi mà anh trở lại là chính mình nhất, anh càng không có nhu cầu có một giọng léo nhéo bên tai, chỉ đạo hay đề nghị chuyện chạy nhanh chạy chậm, càng không có nhu cầu làm phó nháy cho mấy em khám phá thì ít mà chụp chọt ảnh ót thì nhiều. Và tất nhiên, anh càng không thích một cô nàng xa lạ, ôm chặt cứng mình suốt một hành trình dài.

Nếu có người nào đó ôm anh, thì chỉ có thể là … người đó. Người từng có mái tóc thật dài, thật dài, giờ đây đã cắt sát sạt da đầu, và không bao giờ tham gia một chuyến đi nào nữa.

Suy nghĩ thoáng qua khiên Giang thừ người, nhưng khi nhìn vẻ mặt nài nỉ của thằng bạn, Giang vẫn cương quyết từ chối. Anh buộc cờ đỏ sao vàng cẩn thận lên phần đầu xe, mặc xong áo phản quang, vẫn thấy Huy mặt nhăn nhó lẩn quẩn bên cạnh.

“Nhưng ai… làm thế. Giờ có mỗi xe mày độc hành. Các xe kia chốt hết cả rồi. Xế ôm sẵn sàng cả rồi. Nhìn con bé ấy… tội lắm”.

Giang chưa kịp phản ứng thì có tiếng con gái đã vang lên sau lưng, trong thanh âm còn có tiếng cười.

“Eo, không đến nỗi tội lắm đâu. Em nghe nói anh là anh Giang ạ? Vì xế của em có việc bận đột xuất, anh chở em được không? Em thích cung này. Em sẽ cố gắng để ít làm phiền anh hết mức có thể”.

Giang ngẩng lên. Trước mặt anh là cô gái dong dỏng, đầu đã đội sẵn mũ bảo hiểm, vai đeo ba lô màu cam nổi bật, giầy tất rất gọn gàng. Khuôn mặt không son phấn, dáng vẻ cũng không quá õng ẹo, ánh mắt sáng có chút tự tin, và nụ cười có 2 chiếc răng cửa to cộ, nhìn ngộ nghĩnh. Giang nhìn lướt một hồi, lạnh lùng buông một tiếng.

“Không! Tôi không thích”.

Trong khi cô gái hoàn toàn bình thản, thì Huy mặt như ngắn tũn lại, bức xúc.

“Mày có là đàn ông không thế?”

Giang cũng bắt đầu cộc lên.

“Okay… Tao dừng cung này cũng không sao hết. Bọn mày cứ đi đi”.

Mấy thằng bạn thấy Huy và Giang căng thẳng cũng bắt đầu đổ xô vào hỏi han, làm hòa, nhưng vì Giang khăng khăng không chở, còn các đôi khác thì đã sắp xếp đâu vào đó cả rồi, nên mọi người không biết làm sao. Ngạc nhiên nhất là, cái cô gái đáng ra phải tự ái dồn cục, hoặc tủi thân bỏ ra về kia vẫn đứng ở đó, nhìn mọi người rối tinh bàn bạc và thuyết phục Giang một cách bình thản. Cuối cùng, thấy Giang vẫn khăng khăng không chịu, cô đến bên cạnh Giang, nhẹ mỉm cười.

“Em nói với anh cái này một phút thôi, được không! Sao đó anh quyết định cũng được”.

Giang lừng khừng đi ra chỗ khác cùng cô gái. Huy và đám bạn nhìn theo, âu lo thấp thỏm. Một lúc sau, Giang quay trở lại, vẻ mặt bần thần nhưng vẫn chưa hết khó chịu, cuối cùng buông thõng một câu.

“Được, tao chở.”

Cả đám hú lên, bàn tán nhặng xị cô em gái có bí quyết gì mà trèo được lên con xe… ghẻ của Giang. Cô em gái – tên Văn, không nói gì, chỉ nhìn Giang đang lay hoay buộc nốt chiếc ba lô màu cam rực rỡ của cô ra sau xe, hai chiếc răng cửa lộ ra sau khóe miệng đang nhướn lên, lặng lẽ mỉm cười.

Đội ngũ đã đâu vào đó. Mọi người đứng lại chụp một kiểu ảnh để xuất phát. Trong khi mặt mũi ai nấy đều hớn hở phấn khích, các cặp đều ôm vai bá cổ thân thiết, thì cặp của Giang hoàn toàn trái ngược. Văn đứng cách anh một sải tay, đứng vịn vào con Minkhờ. Còn Giang, đứng khoanh tay, tách hẳn ra khỏi đoàn, mặt lạnh lùng, nói như lời của phát biểu của Huy khi xem ảnh, thì, anh giống như người bị táo bón từ kiếp trước.

3. Chuyến đi khó khăn hơn rất nhiều chuyến trước đó vì thời tiết. Trời mưa liên tục. Đường lầy lội, sạt lở đất đá nên cả đoàn đi chậm hơn. Năm ngày rong ruổi, qua hết Bắc Mê, Đồng Văn, Hoàng Su Phì, Mèo Vạc, Quản Bạ, Xín Màn, Giang dần bớt “dị ứng” người đồng hành của mình hơn rất nhiều. Hai người làm nhiệm vụ chốt đoàn, cầm theo cả đồ nghề sửa xe, cho nên chỗ ngồi cũng không thoải mái, phải sát rạt với nhau. Đường núi, lại đi cuối, thường xuyên là cảm giác của người cuối cùng đi giữa đồng không mông quạnh. Giang thì đã quen, nhưng anh biết Văn đi lần đầu. Đáng ngạc nhiên là Văn có vẻ rất bình tĩnh. Ngay cả lúc đi qua những đoạn đường lầy, đất đá lổn nhổn, Văn cũng không ngần ngại đẩy xe cho anh, mệt bở hơi tai vẫn không quên mỉm nụ cười có 2 chiếc răng bàn cuốc. Chỉ những lúc đi đến đoạn hiểm trở, cô căng thẳng rướn lên đằng trước, vô thức nhích sát gần anh hơn, tiếng thở lan đi một nỗi sợ mơ hồ.

Sau chuyến Hà Giang đó, trong đoàn có một cặp thành đôi. Đó chính là cặp của Huy và một em dược sĩ. Còn có một đôi thì choảng nhau ngay trên đường, số là anh xế bảo nàng ôm phải ôm chặt, em ôm nhất quyết không ôm, cứ ngồi cách xa cả mét. Đến đoạn vào cua mỗi người lẳng ra một hướng, xòe ra đường, chân tay xướt xát. Thằng xế cáu điên đuổi thẳng ôm về, khiến cho cả đoàn phải xúm lại khuyên can một bận. Còn cái đôi sợ là sẽ “choảng nhau” nhất là Giang và Văn thì lại tương đối êm ả. Mặc dù Giang chẳng mấy khi tươi cười, nhưng hai người tạm coi là hòa hợp. Khi cả nhóm quần tụ lại, Văn rất vui vẻ, sinh động, cô rất hay cười, lộ hai chiếc răng cửa to cộ lên, tươi vui. Nhưng khi ngồi sau Giang, Văn không lên tiếng nhiều, thường chỉ có tiếng cô lách tách bấm máy ảnh, hoặc thi thoảng cô xuýt xoa cảm thán một câu về cảnh đẹp. Giữa những quãng đường nghỉ ngơi, cô chìa ra cho anh chai nước, hoặc viên kẹo café, thái độ không suồng sã vồ vập, cũng không khách sáo, khiến cho Giang cảm thấy có người ngồi sau đuôi mình cũng không “cực hình” như tưởng tượng của anh cho lắm....
1234Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Muốn có thêm cuộc hẹn dưới ánh mặt trời
Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Truyên ngắn : Yêu thương…là điều không đơn giản
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Sự im lặng ngọt ngào
1234...272829»
Có thể bạn quan tâm
Anh cắm sừng lên đầu tôi và nhân tình cùng lúc
Anh có biết đằng sau nỗi đau là gì không?
Anh lấy của cô chữ ” TRINH ” và gửi lại cô chữ ” KHINH”
Anh nơi đó, có nghe gió nói gì không?
Anh ở đâu người em yêu nhất
1234...151617»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube

XtGem Forum catalog