Chương 07: Kí ức buồn.
- Khoan đã. – Người đàn ông lạ mặt lên tiếng.
- Ai? Ai vừa nói. – Thầy hiệu trưởng gần như hét lên.
- Là tôi. – Người đó xuất hiện.
- Cậu….. cậu là……
- Trình Kiệt. Tôi đợi ông nãy giờ. Hóa ra ông ở đây à?
- Trình Kiệt? Sao anh lại ở đây? – Tiểu Y hơi bất ngờ nên mãi mới nói được nên lời.
- Tiểu Y! (Gọi ngọt thế nhờ) Em cứ ngồi yên đi, để chuyện này anh giải quyết cho. Ngoan nhé. – Anh nói nhỏ bên tai cô.
Sau đó anh ta nở 1 nụ cười thật tươi. ( Anh Trình Kiệt còn sến hơn cả phim HQ nữa vậy…..Ui da….hừ….mới nói 1 chút mà đã bị đá đít rồi. Sau này mà khổ thì đừng có trách Cat này độc ác.(==”))
Tiểu Y mặt đen lại, chẳng lẽ anh ta coi cô là con nít sao. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trở lại ghế sôfa ngồi. Trình Kiệt cũng ung dung đi tới ngồi cạnh cô. Anh ta còn thản nhiên cầm tay cô như ở chốn không người vậy. Tiểu Y vội rụt tay lại. Má đã hơi hây hây đỏ. Trình Kiệt nhíu mày 1 xíu rồi lại nhanh chóng dãn ra, anh cười lớn. Tiểu Y nghĩ: “Không ngờ tên này cũng vô duyên dễ sợ.”(>.<) Hiệu trưởng như chợt nhớ ra anh là ai, liền vội vàng chạy tới, ngồi ngay ghế bên cạnh. Ông ta nhanh nhẹn rót trà cho anh. Tiểu Y vừa uống được miếng trà thì thấy ông ta đon đả nói với Trình Kiệt:
- Cậu Kiệt. Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?
Ngay sau đó, Tiểu Y sặc trà. Cô ho sặc sụa, thấy vậy Trình Kiệt vội vỗ vỗ lưng cho cô.
- Em không sao chứ. Uống từ từ thôi, có ai uống tranh của em đâu.
- Cảm….cảm ơn.
Tiểu Y ngước lên nhìn vị hiệu trưởng “đáng kính” của mình. Ông ta cũng đang nhìn Tiểu Y, nhưng lại với ánh mắt thù địch. Tiểu Y vội cúi mặt xuống, vừa rồi chỉ còn 1 chút nữa là cô phun trà như vòi sen rồi. May mà còn kiềm chế lại được. Tiểu Y quá bất ngờ với thái độ của ông ta. Biết là Trình Kiệt là người có tiền, có tài, nhưng cứ 1 điều “cậu Kiệt” 2 điều “cậu Kiệt”, kèm theo cái vẻ đon đả ấy nữa, trông chẳng khác gì tên quan “phụ mẫu” thối tha đang nịnh quan trên trong phim dã sử cả. Nhìn mà Tiểu Y muốn nhổ toẹt vào mặt ông ta,giả dối. Lúc nãy ông ta đối xử với cô thế nào mà bây giờ lại như vậy. Đúng là………….
Sau khi thấy Tiểu Y đã ổn định, Trình Kiệt ngồi bắc chân chéo chữ ngũ rồi nói: (có cần phô trương thanh thế như vậy không hả trời?)
- Được rồi. Tôi cần gặp ông vì có 1 số vấn đề trong việc nhập học thôi. Không ngờ ông lại đang ở đây “vui vẻ” như vậy?
Tiểu Y vội vàng nhìn Trình Kiệt. “Vui vẻ” sao?( Chị Tiểu Y biết nói bằng mắt hả?). Nhận ra lời lẽ của mình có phần hơi ám muội, anh vội vàng sửa chữa:
- Sao? Không hiểu à? Ông **** sướng cái miệng chưa, làm tôi chờ sắp dài cả cổ ra rồi.
Mặt ông ta biến sắc một chút, (chắc vì từ “vui vẻ”, híc, các mem cấm tưởng tượng lung tung nhen) nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ cợt nhả ban đầu.
- À, cậu Kiệt. Tôi sẽ giải quyết việc nhập học cho cậu ngay lập tức. Nhưng cậu có thể đợi tôi giải quyết nốt vụ việc này đã được không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Xong việc tôi lập tức hầu chuyện cậu.
- Ồ. Chuyện gì vậy. Tôi biết được không?
- Không. Xin cậu thứ lỗi, đây là chuyện của những người điều hành trường như chúng tôi. Cậu làm vậy thì tôi lấy miếng cơm ở đâu ra mà ăn nữa.
Nói rồi ông ta quay sang phía Tiểu Y. Sắc mặt ông ta lập tức đanh lại:
- Lâm Y Y. Tôi sẽ lập tức kí giấy cho cô về trường huyện.
Tiểu Y giật mình. Cô lắp bắp:
- Thưa….thưa thầy……….
- Khoan đã! – Trình Kiệt lên tiếng.
- Cậu Kiệt còn gì dặn dò vậy?
- Ông dựa vào đâu mà đuổi học cô ấy?
- Tôi….tôi….
- Chuyện này trước khi vào trường tôi có biết. Ông có thực sự hiểu rõ câu chuyện không mà đã phán xét chủ quan như vậy?
Tiếng nói của Trình Kiệt không to không nhỏ nhưng lại khiến người đối diện bị lấn át. Trông ông hiệu trưởng bây giờ cứ rúm ró như 1 tội phạm đang bị luật sư vạch tội trước vành móng ngựa vậy. Nhìn cô cùng….thích thú.(==”). Tiểu Y ngước đôi mắt ngây thơ vô…số tội lên nhìn anh với 1 lòng cảm kích vô bờ bến.
- Ai là người sinh sự trước, ai là nạn nhân? Ông làm như vậy có thỏa đáng không? ở trường này có bao nhiêu người có thể làm nhân chứng chứng minh cô ấy vô tội không? Với một vị lãnh đạo đứng đầu nhà trường như ông mà lại làm ăn khất trách như vậy thật đúng là…… Chưa kể người khác không tha cho ông mà chính tôi, tôi cũng không tha cho ông.
- Đúng vậy.
Một người đàn ông trung niên bước vào. Trông ông ta có vẻ chỉ ngoại tứ tuần, bộ quần áo complet công sở, mái tóc đen có chẻ mái, gương mặt cực kì phúc hậu. Nhìn ông ta rất có phong thái của một ông chủ thành đạt.
- Đỗ tổng. Cơn gió nào đã mang ông tới đây vậy?
Thầy hiệu trưởng lên tiếng. Đỗ tổng sao? Đỗ tổng, Đỗ Quyên Quyên, không lẽ ông ta là bố của Đỗ Quyên Quyên. Lần này thì tiêu rồi. Nghĩ vậy, chân cô tun bần bật.
- Chuyện lần này thật sự là do ái nữ làm sai, sao có thể đuổi học cô bé này được.
- Nhưng….Nhưng….
- Bác Đỗ! Rất vui khi gặp bác. – Trình Kiệt lên tiếng
- Ồ. Cháu là con trai Trình tổng sao, đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao. Trình tổng thật có phúc.
- Bác quá khen ạ
Mấy người này sao phải chào hỏi nhau như thế chứ. Rõ ràng ai cũng biết CBS và ADB là 2 công ti cạnh tranh nhau rất quyết liệt mà, đúng là bằng mặt mà không bằng lòng. Thương trường thật phức tạp
- Cháu là Lâm Y Y phải không? – Ông ta lại gần Tiểu Y rồi nói.
- Dạ….
- Chuyện lần này thật là phiền cho cháu quá. Tính tình con bé Tiểu Quyên này trước nay vẫn vậy. Lần này thì khổ cho cháu quá rồi. Ta thay mặt nó xin lỗi cháu nhé.
- À dạ, * gãi đầu* không có gì ạ.
- Tiêu hiệu trưởng, tôi thấy việc này nên cho qua đi, dù sao lỗi lần này là do con tôi mà ra, không thể phạt cô bé này như thế được.
- Nhưng….nhưng….cô ta cũng không thể tránh khỏi tội gây náo loạn trị an trường học được. Dù gì cô ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Vừa nói ông ta vừa chỉ tay về phía Tiểu Y. Tiểu Y nhìn mà chỉ muốn cắn đứt ngón tay ông ta cho rồi.(>.<)
- Nhưng cũng không tới mức phải đuổi học. – Trình Kiệt nói.
- Cậu…cậu…. – ông ta vẫn cố nói, nhưng dường như đã biết mình không thể nói nổi 2 người vừa có tiền vừa có quyền ấy, ông ta bất lực nói nhỏ – Tôi sẽ không đuổi học cô ta, nhưng cô ta sẽ phải lau sàn nhà đa năng 1 tháng.
Tiểu Y nhảy cẫng lên sung sướng. Cuối cùng cũng không bị đuổi học, cô cảm ơn rối rít:
- Cảm ơn thầy, cảm ơn anh, cảm ơn bác, cảm ơn, cảm ơn….
- Vậy được rồi. – Trình Kiệt nói. – Tiểu Y, em về lớp đi. Trưa nay anh mời em đi ăn cơm, được chứ?
- Cảm ơn anh, nhưng trưa nay tôi có hẹn rồi.
- Vậy hôm khác cũng được.
Tiểu Y nhanh chóng chuồn khỏi đó. Đáng lẽ ra cô phải lên phòng Phó Hiệu Trưởng, nhưng không ngờ thầy đi vắng, cô thư kí thông báo cho cô sang phòng Hiệu Trưởng. Biết là lên phòng Hiệu Trưởng “uống trà” chẳng ngon lành gì, cô vẫn phải nhắm mắt mà đi, không ngờ lại khủng khiếp như vậy. Lúc ngồi trong đó, Tiểu Y nóng ruột như ngồi trong chảo lửa vậy. Bất giác cô nhớ tới Tôn Ngộ Không trong tác phẩm Tây Du Kí. Sau khi bị nhốt vào lò luyện kim đan của Thái Thượng lão quân ra, Tôn Ngộ Không chẳng còn nhúm lông nào trên mông hết cả(liên tưởng đi đâu vậy bà). Tí nữa thì tiêu đời rồi. May mà có Trình Kiệt và bố Đỗ Quyên Quyên giúp. Kể ra, cô lại thấy bố cô ta – Đỗ tổng rất tốt chứ. Sao lại sinh ra 1 người con gái như vậy nhỉ? Tiểu Y vừa đi vừa nghĩ lung tung.
Bây giờ là tiết thứ 3, cô nhanh chóng về lớp. Sau khi xin phép cô giáo và ổn định chỗ ngồi xong, Tiểu Y mới dám thở phào nhẹ nhõm.
- Haizzzzzzzzzz
- Có chuyện gì không? – Hải Băng lên tiếng.
- Chuyện gì?
- Lúc nãy khi lên trên đó đó.
- Không có gì, chỉ uống mấy cốc trà, nghe vài bài cải lương và bị lau sàn nhà đa năng 1 tháng thôi.
- Uk. Vậy thì tốt.
- Mà lúc trưa ấy, có chuyện gì vậy?
- Không có gì, tôi quên rồi
- Sax, vậy bao giờ nhớ ra thì nói nhen.
- Uk
Hải Băng không thể nào nói với cô rằng lúc đó là do anh lo cho cô nên mới làm như vậy được. Cả lớp đang bàn tán rất xôn xao.
- Ê. Ê. Nhỏ đó không bị đuổi hả?
- Uk. Kì tích nhen.
- Ghê nha, sao cô ta có thể thoát được nhỉ, tớ cứ nghĩ lịch sử phải lặp lại chứ.
- Thế mới hay, cứ theo quy luật thì còn gì cho chũng ta nói nữa.
- Uk. Nhưng chắc cô ta phải có thế lực nào đó bảo vệ rồi.
- Uk. Đún