Tiểu Y mặc kệ Tiểu Lam “tự sướng” 1 mình, cô không quan tâm tới cái gọi là đẹp trai ấy. Chúng không thể làm cho cô thành tài được. Cô vẫn chăm chú chơi game. Tiểu Lam như chợt nhớ ra gì đó. Cô nói
- À. Tiểu Y. Cậu biết gì chưa?
- Lại chuyện gì nữa?
- Cậu không biết á? Clip của cậu đã bị tung lên mạng rồi, bây giờ toàn trường đã biết hết mọi chuyện.
- Clip gì?
- Clip quay cảnh cậu đánh bọn Đỗ Quyên Quyên đó.
- Vậy sao?
- Cậu không quan tâm?????
- …………
- Bây giờ cậu trở thành “người nổi tiếng” trong trường mình rồi đó. Có người còn thành lập fanpage cho cậu nữa.
- ……………
- Với chuyện này, Đỗ Quyên Quyên không để yên đâu.
Tiểu Y thật sự không quan tâm, việc trở thành tâm điểm của trường bàn tán đã không còn là xa lạ đối với cô. ( Chị Tiểu Y hot quá hen) Còn với Đỗ Quyên Quyên, cô thực sự rất muốn biết cô ta sẽ làm gì. Tiểu Lam không thấy cô nói gì bèn chạy ra đám bạn gái khác trong lớp bàn về Prince của cậu ta. Một lúc sau, Hải Băng tới lớp. Hôm nay, anh tới lớp khá muộn, đó không phải tác phong của anh. Cô nghĩ chắc hẳn phải có lí do gì đó. Cô định hỏi anh nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm ấy, cô lạ không muốn hỏi nữa. Cô hiểu tính cách của anh, nếu có thể nói ra, nhất định anh sẽ nói, còn nếu không thể thì có cạy răng anh cũng như vậy mà thôi. Hai người cứ im lặng như vậy cho tới khi tiết học bắt đầu.
Hải Băng không thể nào tập trung học nổi. Ban sáng anh đã hẹn gặp Đỗ Quyên Quyên để nói rõ mọi chuyện. Cô ta không những không chấp nhận sự thật mà còn có ý đổ hết tội cho Tiểu Y.
- “Cô ta nhất định sẽ phải trả giá.”
Câu nói ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu anh. Anh rất lo cho Tiểu Y, cô là người có vẻ ngoài rất cá tính, không dễ bị đánh gục. Nhưng thật ra, cô cũng chỉ là 1 người con gái bình thường, rất yếu đuối. Anh sợ rằng cô ta sẽ hại Tiểu Y……..
…………..Tiếng chuông ngân lên…………..
Tiết học đã kết thúc, Hải Băng chẳng thể học nổi 1 chữ. Bình thường, dù có bất cứ chuyện gì, anh đều có thể giải quyết gọn nhẹ, nhưng tại sao, lần này anh lại có cái cảm giác ấy. Trống ngực anh đập nhanh liên hồi. Cùng lúc đó:
- Tiểu Y! Có người nói bạn xuống phòng Phó Hiệu trưởng có chút chuyện.
- Uk. Tớ biết rồi. Cảm ơn bạn.
Tiểu Y toan đi thì có 1 cánh tay kéo cô lại. Cô nhìn lên
- Hải Băng! Có chuyện gì vậy?
- À. Không có gì. – Anh nhận ra mình có hơi thất thố - Cậu cứ đi đi. Tí về tôi nói sau cũng được.
- Uk. – Cô nở 1 nụ cười trước khi đi.
Tiểu Y vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Ánh mắt và hành động của cậu ta ban nãy là sao chứ? Khi nhìn vào mắt Hải Băng, cô nhận ra nó không đơn giản như 3 chữ “không có gì” mà anh thốt ra. Chắc chắn phải có chuyện gì đó. Phức tạp quá. Cô nghĩ mãi không ra nên đành xếp sang 1 bên, hôm khác sẽ giải quyết sau. ( Chị Tiểu Y nhà ta là như vậy, hễ gặp chuyện gì khó giải quyết là lại tặc lưỡi, xếp sang 1 bên để giải quyết sau. Ặc (==”))
* Tại phòng Hiệu trưởng *
……………..Rầm………….
Thầy Hiệu trưởng đập tay xuống bàn:
- Cô giải thích cho tôi nghe xem. Học sinh mới nhập học chưa được 3.7 21 ngày mà đã kiếm cớ sinh sự đánh nhau, gây mất đoàn kết trong trường là sao?
- Thưa thầy………
- Im ngày, ai cho phép cô lên tiếng ở đây chứ. Cô có biết hành động của cô sẽ làm mất điểm của trường như thế nào không? Sở GD, bộ GD không đánh vào cô, mà là đánh vào những người đứng mũi chịu sào như chúng tôi đây này. Cô nói thử xem, cô muốn như thế nào đây……….
- Thưa thầy, thầy cho em giải thích đã ạ! – Cô nghĩ kiểu gì bị gọi lên uống trà kiểu này cũng có chuyện. Nhưng không ngờ sự việc lại diễn biến theo chiều hướng xấu như vậy. Quả nhiên lời Tiểu Lam nói không sai.
- Giải thích gì nữa, sự việc rõ rành rành như thế mà cô còn dám cãi à, có cần tôi mở clip cho cô xem không. Tôi còn chưa kể tới việc hành vi của cô sẽ là 1 tấm gương xấu cho học sinh khác nữa.
- Thưa thầy…………
- Không nói nhiều nữa, trường tôi không thể chứa được loại “nhân tài” như cô. Tôi sẽ kí giấy gửi trả cô về trường huyện. Tôi kí xong thì cô kí vào đây.
- Khoan đã! – Tiếng của người lạ cất lên.
Đó là ai? Đỗ Quyên Quyên? Hải Băng hay 1 nhân vật khác. Rốt cuộc người đó có ý định muốn giúp cô hay hại cô???? Chương sau sẽ rõ.