- Nếu em không muốn thì có thể dọn ra ngoài bất cứ lúc nào.
- Anh nghĩ tôi không dám sao?
- Chắc chắn không rồi, em nghĩ, bây giờ em ra ngoài có thể kiếm được chỗ ở sao, anh nghĩ bác Đỗ đã nói với em rồi chứ! – anh cười khiêu khích
- Cậu…. cậu…. thật bức người quá đáng!
Tiểu Y tức giận đi ra ngoài. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm “Bố à, rốt cuộc bố coi con là gì chứ? Sao có thể đẩy đứa con gái tội nghiệp vào vòng tay sói để suốt ngày bị chọc tức thế này chứ? ….”
***
Tiểu Y của chúng ta đành âm thầm kết thúc buổi làm việc với bao thù hận và ấm ức. Trên đường đi, cô còn vừa lái xe vừa mải nghĩ cách để trả thù cậu ta.
Về tới nhà, thấy xe của Hải Băng đã nằm gọn trong gara. Cô hằm hằm đi vào nhà. Thấy ai kia vẫn đang nhởn nhơ xem ti vi, lửa giận cô bắt đầu bốc lên đầu, cô tắt ti vi rồi tức giận đứng ra trước mặt anh hét
- Này, rốt cuộc chuyện ở tòa soạn là sao chứ?
- Sao gì? Ở tòa soạn có chuyện gì à?
- Sao cậu cố tình để thang máy dừng ở tầng 5 chứ hả? Còn chuyện cơm nước nữa, cậu không thích có thể ra ngoài nhà hàng mà ăn, sao lại bắt tôi nấu hả?
- Chuyện cầu thang máy là vô tình thôi mà. Còn ăn cơm nhà hàng thì … cũng là một ý kiến hay, tuy nhiên, anh không thích
- Gì mà thích mới không chứ, tại sao tôi phải làm theo sở thích của anh?
- Em định ở nhà anh không chắc?
- Thế là sao hả?
- Em được ở nhà anh miễn phí thì cũng nên biết điều một chút chứ, nếu không thì tiền lương hàng tháng của em sẽ tự động chuyển về tài khoản của anh nhé!
- Cậu….cậu
Tiểu Y đối chất với Hải Băng 10 phần đã 8 phần bại. Cô đành bất lực trở về phòng của mình. Sau khi khóa trái cửa xong, cô mở ti vi bật cỡ to nhất rồi nhanh tay đi lấy đồ bịt tai lại.
- Cho ngươi phiền chết đi.
Hải Băng đợi cô vào phòng rồi không khách khí đi theo. Khi áp tai vào cửa, anh nghe thấy tiếng ti vi mở. Nhẹ nhàng lấy cuốn sổ nhớ viết vài dòng rồi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, anh choáng trước volum của ti vi. Tiểu Y nhìn anh cười đầy thách thức. Anh nhìn cô, cau mày rồi bất chợt, anh nở một nụ cười, dán miếng giấy vào cửa rồi lại đóng cửa ra ngoài.
Tiểu Y thấy vậy thì liền chạy ra xem sau khi thấy Hải Băng đã ra ngoài.
“Anh thường ăn lúc 8h, bây giờ là 5 rưỡi, em có 2 tiếng rưỡi để chuẩn bị bữa tối cho anh. Anh lên phòng một chút, em có thể thưởng thức chương trình tùy ý. Tuy nhiên, anh muốn nói với em một điều. Phòng có cách âm”
Tiểu Y đọc xong mà khóc ròng không ra nước mắt. Bất lực, cô hét lên
“Lục Hải Băng!!! Tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết”
Tất nhiên là tiếng hét đó chẳng thấm vào đâu so với tiếng ti vi quá lớn.
***
P/s: “lai chieu tro.dung nua chung de ng ta mua sach cho chu j.dep di.” “Nói thật nhé, t thấy ckuyện này cũg bình thườg thôi,có xuất bản cũg chả ai mua đâu mà, còn nhiều ckuyện hấp dẫn hơn nhiều mà ngta có kinh doanh như b đâu.. B đừg tưởg đc vài người quan tâm đến truyện thì có thể nghĩ sẽ xuất bản đc. Chẳg qua đọc đến đây rồi lại bỏ giữa ckừg. Đừg làm độc giả ghét cái tên tác giả. Sẽ ckỉ có hại cko bạn thôi. T thấy truyện đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu ? Của chishikarin hay hơn nhiều mặc dù là tác phẩm đầu tay. Thân!” “dug tuong vjet dk trujen la len mat lm kjeu.caj j cug co gjoj han.dok gja cho doj nhu vaj da du chua,dau paj chj co 1 trujen naj dau.tg can doc gja chu dok gja k can tg dau.pan nen ngj laj dj”. Sáng nay Cat vào định post liền mấy chương thì nhận được những dòng cmt như thế này đây. Thứ nhất, Cat chẳng phải làm gì mà giở chiêu trò cả, các bạn đọc truyện của Cat, các bạn mua thì mua, k mua thì cũng chẳng ai nói được gì. làm sao Cat phải giở chiêu trò? Vốn dĩ việc post lên web như này sẽ ảnh hưởng tới việc xuất bản, bản post lên sẽ phải kiểm định trước. Quy định này chẳng phải do Cat đề ra. Thứ 2, truyện của Cat bình thường à, cũng đúng, đó là nhận xét của bạn, Cat chẳng có ý kiến. Nhưng bạn đừng dùng những từ như “xuất bản chẳng ai mua”…. Đây là đứa con tinh thần của Cat, bạn nói như thế không sợ bị người đời chửi à, đấy gọi là tu tâm tu tính còn phải tu khẩu nữa đấy. Hơn nữa, đừng có so sánh, chẳng phải truyện nào cũng giống nhau đâu, “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Hoàn cảnh chị Chishi khác, hoàn cảnh của Cat khác. Cat thử hỏi, liệu các bạn có hiểu được mấy phần những gì Cat trải qua? Tốt nhất, người ta đã nói, không biết thì đừng mạnh miệng. Cảm ơn các bạn đã đóng góp ý kiến. Biết rằng việc ngưng post có rất bực, nhưng nói như vậy thực sự Cat chẳng muốn dùng những từ thô thiển đâu. Mong các bạn hiểu. cat chỉ nói thế thôi