Anh nhìn khóm hoa nhìn ông bảo vệ rồi lại nhìn nó bằng ánh mắt mang tính sát thương cao. Nó chỉ biết cúi đầu ngắm mấy ngón chân nghịch ngợm dưới lền xi măng đầy vẻ tội nỗi.
- Cô, cậu mau theo tôi lên phòng kỉ luật.
Nghe vậy cả 2 tròn mắt nhìn ông bảo vệ, Hân rối rít giải thích.
- Dạ! Thưa ông hoa này là cháu lượm ở sân trường ko phải là hái trên cây đâu ạ.
Ông bảo vệ gườm gườm nhìn nó phán đoán sự thật giả trong câu nói rồi dõng dạc cất lên chất giọng ồm ồm tựa sấm dậy.
- Cứ cho là vậy nhưng tội chạy xe trong trường là ko thể tha. Mau lên phòng kỉ luật làm bản kiểm điểm cho tôi.
- Á! Thôi xong.
Nó rên rỉ chỉ thương anh bị vạ lây. Anh thì hậm hực nhìn nó hối hận vì có người hàng xóm như con Hân để h này phải lầm lũi lên phòng kỉ luật viết bản kiểm điểm còn bị mất 200k do phải nộp tiền phạt nữa chứ. Hix
Rời khỏi phòng kỉ luật cả 2 mặt nhăn như***khỉ. Gia Hân cũng chẳng còn tâm trang mời bạch mã hoàng tử ra biển nữa. vậy là chuyện hẹn hò thất bại thảm hại.
______
Chiều dần buông, ánh mặt trời lặng lẽ thu chút sức nóng cuối cùng để nhường lại cho mặt đất sự dịu dàng của ánh hoàng hôn.
Trên con đường mòn phủ bóng cây 2 bên đường người ta có thể lầm tưởng rằng 2 con người đang đèo nhau kia là 1 cặp tình nhân.
Anh đèo Hân, nó ngồi đằng sau cất lên đôi lời của bản nhạc "That is love" lời thì đúng mà nhạc thì sai be bét khiến mấy người đi được 1 là phì cười, 2 là lắc đầu ngán ngẩm còn ko cũng là bịt tai đánh bài chuồn. Chỉ khổ anh phải nghe nó hát cả đoạn đường. Tiếng hát nhí nhảnh tươi vui khiến mấy nhành hoa phượng vĩ trong chiếc làn xinh xắn cũng phải đung đưa lướt nhẹ mình trong gió. 2 chú cào cào kute được tết bằng chiếc lá úa vàng cũng đang đung đưa theo từng điệu nhạc. Tất cả như kéo con người ta đi theo cái buổi chiều bình yên nơi phố nội Hà Thành.
Đang đùa rỡn với ánh chiều nhạt nhoà chợt mặt đất tắt nắng. "tách...tách...tách" những giọt mưa rơi nghiêng nghiêng khiến bước chân người đi đường trở lên vồn vã hơn. Đường phố dần trở lên vắng lặng. Hân thì khác nó ko hề lé tránh những hạt mưa. Hân giang tay ra đón nhận như thể nó thuộc về màn mưa ướt át.
Mưa như là định mệnh giúp nó gần anh hơn, nhành hoa phượng đỏ như tình yêu nồng cháy mà Hân đã và sẽ dành cho anh, 2 chú cào cào lá úa phải chăng chính là sự kết tinh cho tình yêu của 2 người
Anh mải miết đạp xe trên con đường mưa rời ướt lối chợt Hân Hân vỗ vỗ vai anh khi trông thấy 1 sinh linh bé bỏng trong lùm cỏ ven đường.
- Anh đẹp trai! Dừng xe lại đi.
"kít" anh dừng xe lại xoay đầu nhìn Hân. Trông anh thật đẹp trong màn mưa trắng xóa. Mái tóc đen cắt tỉa thời thượng ướt sũng nước mưa rủ dài xuống chán che đi 1 phần ưu tú trên khuôn mặt điển trai. Anh nhìn nó ánh mắt có chút khó chịu.
- Có chuyện gì vậy nhóc? Ko về nhanh sẽ bị cảm đó.
Hân cười thật tươi nhảy ra khỏi xe tiến về phía lùm cỏ ven đường. Nó ngồi xuống từ từ nâng niu, ôm ấp chú mèo tam thể có bộ lông ướt sũng vào lòng mà vuốt ve.
- Em lạnh lắm phải ko? Đừng sợ! hi! chị sẽ nuôi em.
"Meo meo" chú mèo nhỏ liếm láp khuôn mặt ướt nhèm của Hân Hân như đang lịnh bợ cô nhóc. Cả 2 cứ âu yếm nhau, anh từ đằng xa khẽ nở nụ cười hiếm hoi.
"Trông cô bé cũng dễ thương đó nhỉ"
Anh thầm nghĩ rồi chạy xe về phía Hân Hân dục cô nhóc.
- Lên xe nhanh đi! Nhóc phiền phức quá.
Hân cười xòa leo lên xe. Chiếc xe lại lăn bánh trên xa lộ. Mưa đã ngớt ánh nắng tịch dương cuối ngày lại cố gắng len lỏi vào ko gian lần cuối trước khi màn đêm rũ bóng.
Hân trở về nhà trong bộ dạng lấm lem, vừa mở cửa mami và anh 2 đã ù té chay lại hỏi han trách móc con bé.
- Gia Hân! Sao người con ướt nhèm thế này? - mami sốt sắng hỏi dùng khăn lau đầu tóc cho nó.
Đức Nam có vẻ hơi giận lên gắt con bé thâm tệ.
- Cái con bé này đi học mà sao cứ la cà vậy? Muốn chết rồi hả?
Mặc ông anh báu của mình tức giận Hân vẫn cười tít mắt vì con bé biết rằng anh 2 thương nó nhìu lắm chỉ là ko biết cách thể hiện đúng cách thôi.
Hân 1 tay ôm con mèo, 1 tay kéo áo ông anh lũng nịu.
- hihi hum nay Hân về muộn là vì có quà cho anh 2 lè.
Vừa nói nó vừa dơ con mèo ra trước mặt ông anh khiến ông anh mặt xám ngắt ù té chạy loạn xạ khắp nhà. Ông anh Hân có 1 nhược điểm là sợ mèo hơn cả sợ ma.
2 anh em cứ chạy khắp nhà. Đức Nam lớn thế rồi còn lấy mẹ ra làm lá chắn.
- Mami nhỏ Hân nó giám trêu con.
- lều...lều ai bảo giám nạt em.
Bà Ngân thấy 2 đứa con như thế thì mỉm cười trách yêu.
- 2 đứa này cứ chọc nhau hoài à - Quay sang Hân Hân bà chau mày khó chịu
- Hân con kiếm đâu được con mèo đó vậy? Biết được anh 2 con sợ mèo sao còn mang về? Đem bỏ đi con!
Chẳng biết con mèo có hiểu tiếng người ko nữa mà khi nghe bà Ngân nói vậy nó kêu thảm thiết rúc rúc vào lòng Hân khiến cô bé động lòng thương nhưng biết làm sao bây giờ. Hân phụng phịu hờn dỗi bỏ vào phòng thay đồ xong nó cho chú mèo nhỏ ăn 1 chút trước khi đem bỏ nó.
- Phi Phi à! Chị xin lỗi nha! Ko thể chăm sóc em được rồi.
Hân ngồi xổm trống cằm lên đầu gối thở dài bất lực rồi như nhớ ra cái gì đó nó reo lên.
- A! Chị có cách rồi! Chị sẽ nhờ anh đẹp trai nuôi em. hihi.
Nghĩ là làm, Hân bồng con mèo sang căn hộ kế bên nơi anh ở gõ gõ cửa phòng.
- Cốc...cốc... Anh đẹp trai ơi! Em vào được ko?
Ko co tiếng đáp trả cửa phòng lại mở Hân mạn phép thò đầu vào bên trong khi thấy ko có gì bất ổn nó lọt thỏm vào trong nhón chân nhẹ nhàng.
- Anh đẹp tr.....?
"Cạch" Hân chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng cửa bật mở cùng giọng nói quen thuộc vang lên.
- Này! Cô là ai? Sao lại vào nhà tôi?
Hân quay lại nở nụ cười vô (số) tôi. Nhưng ko oh my god! Anh vừa từ phòng tắm chui ra trên mình cuốn mỗi chiếc khăn tắm để trần phần cơ thể bên trên khoe ra bộ ngực 6 múi đầy vẻ nam tính. Hân há hốc mồm nhìn anh vội lấy tay che mắt che luôn cả khuôn mặt đỏ lửng lại. Khóe môi giật giật, giọng run run.
- Anh...Anh mau mặc...đồ vào đi!
Nó nói xong câu đó thì anh cũng đã vận y phục đầy đủ. Anh đứng tựa vào tường, chân thì bắt chéo, tay thì vòng trước ngực gieo cho Hân Hân cái tia nhìn đầy tức giận.
- Cô nhóc biến thái bỏ tay xuống nhìn tôi đây này.
Hân từ từ nhìn qua kẽ tay khi cảm thấy an toàn thì mới buông tay xuống. Làm bộ mặt vô tôi.
- Em...em sang đây muốn nhờ anh nuôi giùm con phi phi.
Nói đoạn Hân dúi con mèo vào tay anh rồi dùng tốc độ tên lửa lao ra khỏi căn hộ để lại anh với 1 chữ "Đơ" to tướng trên mặt.
Rầmmmmmmmmm
mm.....!!!
- Phùùù! Hú hồn.
Hân chạy biến vào phòng đóng chặt cửa lại vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Con bé lao lên giường ánh mắt cứ thao thao bất tuyệt trên trần nhà, tâm chí thì lạc về chín tầng mây.
"Hân ơi! Mày phải làm sao đây? Anh sẽ nghĩ mày là đứa con gái vô duyên....hu...hu...hắc xì...hắc xì"
Nó tự vấn lương tâm đồng thời cái mũi nhỏ xinh cứ liên tục phát ra thứ âm thanh kì dị đến phát ghét. Người con bé nóng ran lên, mặt đỏ ửng. Chắc ko phải vì ngượng mà là bị sốt rồi.
- Hắc xì...Hắc xì...Hắc xì
Lại 1 tràng sổ tiết, đầu óc con bé quay cuồng cứ có cảm giác toàn thân lúc nóng lúc lạnh. Gia Hân nằm vật xuống giường đấu tranh với lũ vi rút bệnh hoạn rồi đi luôn vào tình trạng mê sảng nói lảm nhảm đủ thứ chuyện.
"Woa! Hấp dẫn quá! Nhìn đã muốn cắn rồi"
"Ây za! Hương thơm phả ra thật quyến rũ. Để phần Hân nữa nhé!"
- Tét...tét Hân Hân tỉnh lại đi con! Con sao vậy lè?
Một giấc mơ thật phũ phàng cái đùi gà lực lưỡng, béo ngậy, thơm ngon bổ dưỡng sắp được đưa đến miệng thì lại bị tát mấy phát vào má. Con bé từ từ tỉnh lại nheo mắt vì thứ ánh sáng bình minh đẹp rạng ngời mà vẫn chói lóa. Hân đưa đôi mắt lờ đờ nhìn căn phòng chỉ thấy 1 màu trắng muốt. Rõ ràng ga trai giường của Hân Hân nhà ta là màu hồng rực rỡ sao h trắng muốt thế này? Con bé nghi hoặc dụi mắt hỏi mami.
- Mami! Con đang ở đâu thế?
- Sốt đến nỗi não có vấn đề rồi hả nhóc đây là đâu mà còn ko biết sao? - Bà Ngân chưa kịp lên tiếng thì cái giọng lạnh hơn cả âm ti địa ngục lại vang lên. Hân đưa mắt lục lọi căn phòng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy con bé khẽ thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên.
- Ơ hay! Sao anh đẹp trai lại vào phòng em?
"Đơ" Anh chẳng còn biết làm gì hơn với cô bé có vẻ đẹp ngay thơ quá độ thế này nữa.
- Hân Hân đây là bệnh viện- Bà Ngân bây h mấy chịu lên tiếng giải thích làm cho bé Hân 1 phen nữa ái ngại vì câu nói ban nãy chỉ biết gãi đầu, gãi tai cười trừ 1 cách ngây ngô.
Ko khí trong phòng trở lên yên lặng bỗng chuông điện thoại reo mami bắt máy nói nói gì đó rồi cúp máy quay sang nhìn anh đẹp trai.
- Cháu có thể trông cái Hân giùm bác 1 lát được ko? Cửa hàng đang có chút chuyện bác phải tới đó gấp.