Insane
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Trái tim màu hổ phách phần 2


Chuyên mục:

Truyện Dài


Đăng: Admin 1861
Share: * * * Twitter


Tiểu Ái trợn tròn mắt, tiếp tục tiến đến gần, một lần nữa Dung Kỳ tránh thì cô mặt dày mày dạn sán đến, kết quả lực hơi mạnh nên đã đẩy anh xuống nền nhà, cốc cà phê trên bàn bị rơi xuống hắt vào áo của anh.
"Dung Tiểu Ái!" Anh đè nén cơn giận, đưa tay ra tóm lấy tên thủ phạm đang định bỏ chạy: "Sao em không có một ngày an phận vậy hả?"
"Không may thôi mà, hà tất phải thế chứ?" Cô cười hì hì hai tiếng, lúc nhìn vào vết bẩn màu cà phê trên ngực anh, vẻ mặt cũng thấy hơi xấu hổ: "Cùng lắm, em giặt sạch cho anh là được chứ gì?" Chương 30: Loại Quản Chế Khác

Tiểu Ái không ngờ sẽ phải giặt áo bằng cách này. Cô đứng trong nhà tắm, vừa dùng tay vô thức vẽ tròn tròn trên bệ rửa mặt, vừa đỏ mặt lắp ba lắp bắp: "Anh đừng cởi ở bên ngoài... đi vào rồi cởi tiếp áo ra..." Nói xong, cô không quên liếc trộm anh. Áo của Dung Kỳ đã cởi được một nửa, chiếc áo kiểu hở cổ lộ ra cơ thể cường tráng tuyệt đẹp, vô cùng gợi cảm khiến Tiểu Ái hoàn toàn lúng túng.
Tiểu Ái lấy tay quệt mũi, không chú ý đến ánh mắt nghi vấn của anh, lập tức cúi gằm mặt xuống xấu hổ vô cùng.
Dung Kỳ liếc nhìn, cởi áo vứt cho cô rồi xoay người bước vào phòng tắm. Tiểu Ái vừa thở phào nhẹ nhõm thì cánh cửa phòng tắm lại mở, anh thò nửa người ra, đưa quần cho cô: "Em giặt luôn thể đi!" Giọng điệu anh bình tĩnh khiến Tiểu Ái vừa xấu hổ, vừa bối rối vô cùng.
Tiếng nước chảy truyền đến, đầu óc mơ màng, Tiểu Ái bắt đầu giặt quần áo cho anh. Hơi nóng bốc lên từ phòng tắm toả ra ngoài, mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng, hoà lẫn với tiếng tắm rửa của anh, lại có sức cám dỗ đến chí mạng.
Tiểu Ái mặt mày nhăn nhó như trái khổ qua, ra sức vò quần áo trong bồn rửa mặt, chỉ mong có thể át được âm thanh bên trong. Cô ra sức vò, kết quả vò ra một đống bong bóng.
"Em đang làm cái gì vậy hả?"
Nghe thấy tiếng, cô liền quay đầu lại, anh đang dựa vào cửa nhìn cô, phần cổ của chiếc áo tắm mỏng để lộ ra phần da thịt săn chắc, chỗ xương quai xanh gợi cảm còn đọng lại những giọt nước. Thấy Tiểu Ái đứng đờ đẫn, anh nhướn mày kéo cô vào phòng tắm.
"Làm... làm gì vậy?" Cô lắp ba lắp bắp.
"Bình thường em vẫn giặt quần áo như vậy sao?" Anh vuốt tóc cô.
"Em không cẩn thận, đổ nhiều bột giặt thôi!" Vẻ mặt vô tội, cô đưa tay chạm vào cánh cửa. Anh kéo tay cô về, bất ngờ hỏi: "Bộ phim kia, em nhất định phải đóng bằng được sao?"
Tại sao anh vẫn tiếp tục vấn đề này chứ? Tiểu Ái nhìn anh, ngây người chớp mắt.
Dung Kỳ tựa vào cánh cửa, cầm khăn bông lau những vệt bong bóng trên người cô: "Hay là, bộ phim sau, anh để cho em một vai tốt chút nhé!"
"Chà! Anh mà cũng có lúc lấy việc công ra làm chuyện tư được sao? Kỳ tích đó! Nhưng dù như vậy, bộ phim đó cô cũng sắp quay xong rồi. Đạo diễn rất tốt, anh Minh Phỉ cũng vậy...
"Tóm lại là không cho phép em tiếp tục đóng nữa." Anh đột nhiên cao giọng, khuôn mặt lạnh như băng.
"Rốt cuộc là sao vậy?" Tiểu Ái thật sự không hiểu: "Lẽ nào, thật sự là vì mấy cảnh hôn kia? Anh như vậy thật chẳng có chút nguyên tắc gì cả. Đóng phim là công việc của em, cảnh hôn cũng là một phần trong đó. Em là diễn viên yêu nghề, đừng nói là cảnh hôn cho dù là cảnh trên giường, chỉ cần nội dung bộ phim cần thiết em đều phải đóng..."
Sắc mặt anh trở nên khủng khiếp, anh vứt khăn tắm rồi kéo cửa bước ra ngoài, cánh cửa kính phát ra tiếng kêu mạnh, làm cô giật nảy mình.
"Này, em còn chưa nói xong..." Tiểu Ái bất lực giơ tay ra. Trời ơi! Tại sao cái tên này luôn khó nói chuyện như vậy chứ? Anh không có khả năng biểu đạt giao tiếp bình thường của con người hay sao? Cô đang gào rú bi thương, anh liền quay lại kéo cô đến cúi đầu hôn.
Đây là nụ hôn cuồng nhiệt khác thường, đôi môi mỏng mềm mại của anh nóng bỏng mà thô bạo, gần như là cướp đoạt hết không khí trong miệng cô, mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi, giống như muốn nuốt cả cơ thể cô vào trong.
Tiểu Ái bị hành động bất ngờ đó làm cho hoảng sợ, thử đẩy anh ra, thì phần lưng lại bị siết chặt hơn. Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên, Tiểu Ái bắt đầu thấy chóng mặt, khó thở, một lúc sau, ngón tay anh đã lần mò vào trong áo cô.
Trong giây lát, tâm trí cô vụt lên bao cảnh tượng diễm lệ, nhân vật chính của mỗi cảnh tượng đều là anh, đôi lông mày dài nhíu chặt lại, mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh, vẻ mặt gắng sức... Cô thật sự vô cùng bái phục bản thân, vào lúc này mà có thể nghĩ bậy bạ được sao?
"Em đang nghĩ gì?" Khi giọng nói hơi khàn mang theo hơi thở dồn dập của anh từ trên truyền xuống, lúc này cô mới phát hiện ra mình đã được đặt trên chiếc giường to mềm mại. Chiếc áo len dính đầy bong bóng đã bị cởi, cúc của áo sơ mi mỏng cũng bị phanh ra, thắt lưng đã được tháo bỏ, áo tắm của anh cũng buông ra một nửa, để lộ phần vai rộng và cơ ngực săn chắc.
"Vào lúc này... chỉ được nghĩ đến anh!" Anh vuốt nhẹ lên mặt Tiểu Ái, một lần nữa vùi đầu hôn cô.
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, tràn ngập niềm đam mê cháy bỏng, quần áo bị vứt tứ tung khắp nơi. Cô bị anh ôm chặt đến mức ngạt thở, rõ ràng là những cái vuốt ve mãnh liệt, tuỳ ý nhưng lại vô cùng nhẫn nại và khát khao, mỗi động tác đều uyển chuyển, chậm rãi, tràn đầy thương tiếc và dịu dàng. Lúc cơ thể được thoải mái hơn cô nghe thấy anh nói bên tai: "Xin lỗi, hôm nay anh không có cách nào dịu dàng được..."
Cô định nói: thôi đi, lần trước cũng có thấy anh dịu dàng chút nào đâu. Tuy nhiên, một lát sau cô mới hiểu không có cách nào dịu dàng rốt cuộc là như thế nào?
Tiểu Ái đau đớn kêu lên, ngón tay bám chặt vào bả vai anh. Suy nghĩ sau lần đầu tiên sẽ không còn đau nữa thật sự là quá ngây thơ. Lúc này cô mới biết, so với lần này thì lần trước anh thực sự đã quá dịu dàng.
Anh tiến vào vô cùng gượng gạo, động tác mạnh mẽ, không kiềm chế, gần như khiến cô ngất đi. Tiểu Ái thật sự không hiểu, rốt cuộc anh đã làm sao vậy, cô muốn kêu đau, nhưng lại bị anh hôn mạnh mẽ, cuối cùng chỉ đành nghẹn ngào, vô thức chống cự dưới thân anh... Cảm giác run rẩy, tim đập thình thịch lại đến, cơ thể cô dường như bị ném vào không trung, bồng bềnh giữa không gian vô trọng lực, cảm giác vừa mơ hồ vừa chân thật đó, giống như trong giây lát sinh mạng mất đi, chỉ còn là một linh hồn...
"Tiểu Ái..." Hơi thở anh vừa gấp gáp vừa hỗn loạn, ôm chặt lấy người trong lòng. Cô dựa vào anh, hơi run rẩy, đưa má dán vào ngực anh. Anh kéo chiếc chăn mỏng che lấy họ, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi vẫn còn đang đọng lại giọt nước mắt.
Cô nghĩ rằng anh sẽ để cô ngủ thêm một lúc, nhưng chưa được bao lâu, cô lại bị đánh thức bằng một cách khác.
Đầu lưỡi cô lại bị anh quấn lấy, rồi trong tiếng thì thầm anh khẽ hỏi: "Anh ta hôn em thế nào?... Em không hiểu, cho dù là đóng phim, anh cũng không thể nào chấp nhận được..."
Tiểu Ái mở mắt, cười giảo hoạt: "Tại sao không nói thẳng rằng anh đang đố kị? Như thế em còn có thể để đạo diễn sắp xếp lệch góc quay gì đó."
Cô thoáng thấy sự tức giận đang nổi lên trong đáy mắt anh, không nén được khẽ cười ra tiếng, kết quả anh trở người, đè cô trên giường lại giày vò một lúc lâu. Vào lúc cô mệt rã rời nằm trên giường, anh lại kề bên tai cô, nói nhỏ: "Rất rõ ràng, thể lực của em không đạt yêu cầu..."
Thôi đi! Nếu như có thể lực, Tiểu Ái thật muốn mắng anh. Nhưng lúc này ngoài việc yếu ớt nằm liệt trong lòng anh thì cô không thể làm nổi cái gì nữa. Thôi vậy, cô cũng không định mắng, ngộ nhỡ chọc tức anh, anh lại tiếp tục thêm mấy lần nữa, cô thật sự sẽ chết trên chiếc giường này. Bây giờ cô mới hiểu, hành động khiến người ta không xuống được giường mà lần trước Thôi Thái Dạ đã từng nói là trạng thái như thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên cô thấy là khuôn mặt khi ngủ vô cùng hoàn mĩ của anh. Tiểu Ái không biết vào lúc này người khác sẽ có cảm giác gì, cảm giác duy nhất của cô là: Thảm!
Thảm, thảm, thảm!
Trời đã sáng rõ. Buổi sáng còn có cảnh phim phải đóng, nhưng lúc này cô vẫn đang ở trong phòng của đạo diễn phim "Kỳ sát". Giữa ban ngày ban mặt, cô làm sao quay về được đây? Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Ái cảm thấy như có mây đen đang đè trên đỉnh đầu, thật sự thảm đến mức không có cách nào nói ra!
"Xin nghỉ với đạo diễn của em đi, cứ nói là thấy khó chịu trong người." Dung Kỳ nhắm mắt, nhưng lại như nhận được ra vẻ mặt của cô.
"Hả? Như vậy làm sao được?"
"Em và người khác chung phòng sao?" Anh vẫn chưa mở mắt, hàng lông mi dài mảnh in bóng xuống cánh mũi.
"Không có, là phòng đơn."
"Xin nghỉ đi!"
"..."
"Dù không xin nghỉ thì hôm nay em cũng không đi nổi!"
"..."
"Hoặc nếu em muốn công khai, anh sẽ không ngại ngăn cản."
"..."
Dung Kỳ luôn có cách để đạt được mục đích của mình, Tiểu Ái bắt đầu nghi ngờ liệu tối qua có phải do anh cố ý kịch liệt như vậy hay không. Bình thường thì nói năng lạnh nhạt, dáng vẻ lúc nào cũng ung dung, bình tĩnh, thế mà trên giường sao lại thích giày vò người khác thế chứ?...
Trước1...3132333435...40Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Vẫn mơ về em - Hồng Cửu
Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy
Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
12»
Có thể bạn quan tâm
Ngồi khóc trên cây
Trái tim màu hổ phách
Trái tim màu hổ phách phần 2
Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
12»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube