Pair of Vintage Old School Fru
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Truyện Ma Vật Tội Chứng


Chuyên mục:

Truyện Ma


Đăng: Admin 795
Share: * * * Twitter


Daniel đứng dậy và quay lại, cố thu một chút can đảm. Cậu chẳng biết tại sao cậu lại đưa hai cánh tay ra chặn bố cậu lại và la lên.
- Không, bố đừng vào, đừng vào mà bố.
Qua đôi mắt nhạt nhòa nước mắt, cậu nhìn thấy đôi mắt bố không nhìn mình mà nhìn mẹ. Cậu hiểu trong họng cậu đang có hai yếu tố đấu tranh với nhau: cái mạnh hơn là cảm giác đau nhói nóng bỏng, cảm giác nhẹ hơn là một niềm hy vọng dâng lên.
Cũng giống như nhiều lần có chuyện khác, chỉ vài giây là bố lên tiếng trước.
- Đó là lý do con nói những điều vừa rồi với bố, rồi khóc nức nở và trốn chạy sự thật. Như vậy không phải là cách cư xử kỳ lạ của con trước đây, phải không?
Người chồng có vẻ rung động hơn người con, vì khi nhìn cách cư xử của bà Vivian suốt chiều nay, ông nghĩ bà ấy như cây nến sắp tắt, chỉ lóe lên vài tia le lói trước khi ngủm.
Daniel lại nghĩ khác, khi quay lại, cậu nghĩ mẹ cậu đã chết sững trong ghế, cậu xỉu luôn.
Bác sĩ Martin đã phải vất vả chăm sóc cậu nhiều ngày.
Sau buổi chiều dự đám tang, ông ghé thăm gia đình Dan, ông vốn thân thiết xưa nay. Ông thấy Dan chỉ ngồi một mình. Ông hỏi:
- Daniel đâu?
Vì câu hỏi của bác sĩ quá thân mật nên Dan có vẻ nghi ngờ, ông trả lời:
- Tôi không biết. Có lẽ nó chỉ ở gần đâu đây thôi.
Ông trả lời mà quay mặt đi chỗ khác.
Cũng dễ hiểu thôi vì ông vừa chôn cất vợ mình xong, người vợ ông đã sống chung hơn 20 năm. Chắc ông muốn ở một mình để hoài niệm. Ông bác sĩ tự trách mình và cho mình là đã hành động nông nổi rồi cáo từ.
Nhưng về tới nhà, ông bác sĩ băn khoăn tự trách mình, khi thấy Daniel đang im lặng, suy tư, đi đi lại lại trên bậc thềm dài. Bác sĩ thấy việc này vừa kỳ bí vừa làm ông bối rối nên ông không biết phải làm gì, nói gì. Tình thế càng khó xử hơn khi cậu ấy nói vài lời về thời tiết, và dã cầu.
Rồi cậu nói nhanh, gọn:
- Bác sĩ Martin, mẹ cháu có hạnh phúc khi sống ở đây với bố cháu và cháu hơn là ở Kennelbridge không?
Đôi khi đàn ông cũng cần phải ăn nói lưu loát. Đó là trường hợp của Dan Kinsman ba hôm trước và bây giờ là hoàn cảnh của bác sĩ Martin.
- Coi kìa cháu, mẹ con đã sống ở Kennelhridge và ở đây với bố con cháu ít ra là 1 0 năm. Con nghĩ gì mà hỏi như vậy?
Sau đó, ông bác sĩ cảm thấy ngạc nhiên, đôi mắt bất an của Daniel cứ chằm chằm theo dõi ông. Mặt trời đã lặn chỉ còn một mảng ráng hoàng hôn phía trời Tây, ông lại càng ngạc nhiên hơn nữa về tính nhạy cảm và khôn ngoan của cậu thiếu niên. Cậu không nhắm mục đích riêng tư nào và ý tưởng của cậu rất độc đáo nên ông bác sĩ cảm thấy kém vui. Cậu bé thì có vẻ như chưa muốn rời nhà ông.
Màn đêm đã xuống, bác sĩ Martin lại qua nhà Dan Kinsman. Ông thấy bạn ông đang đứng ngoài sân, đầu hơi cúi xuống, hai tay chắp sau lưng.
- Anh Dan này, anh nên nghĩ xem thằng nhỏ đang ở đâu. Nó đang ở bên nhà tôi ấy. Tôi e là đã muộn rồi.
Dan nghe, vẫn đứng thẳng như một cây trụ, chẳng nói chẳng rằng. Bác sĩ cho rằng Dan đang gặp cảnh khó xử.
- Tôi không thể trả lời câu hỏi của cháu được, anh Dan. Cháu có vẻ như đang rối trí. Cậu ấy có nhiều điểm giống mẹ… Những điều chúng ta dạy cậu ấy yêu thương mẹ, những điều chúng ta làm có ảnh hưởng tiêu cực đến cậu, ý chí cháu hơi yếu, khiến bệnh của cháu lâu khỏi. Tôi cho rằng hiện giờ cháu đang lẩn thẩn, coi những chuyện cỏn con là quan trọng. Cháu cứ ngồi thừ ra đó. Nghe tôi, ông bạn già: cậu bé không muốn về nhà đã khuất bóng mẹ… đêm nay sau khi an táng mẹ… dường như cậu ấy muốn ở bên tôi. Bởi vậy, anh cho phép tôi chăm sóc cháu.
- Vâng.
Cái âm tiết duy nhất này được ông phát ra khàn khàn. Ông bác sĩ ra về, nhưng quay lại hai lần nhìn cái bóng đen vẫn đứng thẳng trong bóng tối, đầu hơi cúi xuống, hai tay che mặt. Ông giận? Hay buồn? Thế là sao? Ông nghĩ là Dan muốn chết hơn vì chẳng biết xử trí với chuyện này như thế nào.
Nhưng đâu đã hết với ông bác sĩ. Sau đêm đó. ông đã âm thầm vạch ra những kế hoạch đề nghị bố con cậu bé đi nghỉ hè ở đâu đó đều tan biến. Các học trò của trường cậu đang tham dự một trại hè trong núi. Sáng hôm sau, những vấn đề của cậu tạm thời được lãng quên. Dan sang thăm ông bác sĩ, ông hơi ngượng ngùng vì vốn không khéo che đậy.
- Ông bạn già, xin ông giúp tôi một việc được không? Hôm nay tôi bận, nhờ anh trưa nay dẫn Daniel ra ga.
Ông bác sĩ bằng lòng, ông không biết hai bố con chia tay nhau như thế nào. Vì khi ông sang thì cậu bé cùng với những va li đang đợi ở cửa, còn bố thì ‘mắc bận’ ở đâu đó.
Ông bác sĩ vì thương cả hai cha con họ, nên che đậy rất khéo. Trong hơn một tiếng đồng hồ, cậu nói chuyện rất vui vẻ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Việc cần một cuốn sách để đọc trong chuyến hành trình dẫn họ đến một quầy báo.
Thật là một dịp may. Tiếc thay, sạp báo chỉ có tiểu thuyết trinh thám. Liếc qua cái tựa sách, Daniel thấy không có cuốn nào cậu chưa đọc. Sau cùng. cậu chọn cuốn “Giết người”. Ông bác sĩ nhảy dựng lên.
- Chúa ơi, con… – ông bác sĩ ngỡ ngàng thốt lên – Nhìn con, người ta tưởng con hiền như một con chiên con, nhưng ai ngờ con lại thích chuyện bạo lực? Tại sao con không đọc những thể loại truyện khác?
Daniel đỏ mặt… chỉ một lúc nữa thôi là mình hết nhiệm vụ, ông bác sĩ nghĩ vậy và kiên nhẫn.
- Đọc xong là con quên ngay ấy mà. Sau một tuần nếu bác sĩ bảo con thuật lại những gì con đã đọc, chắc là con chẳng biết đâu mà lần.
Cậu không nói được gì thêm. Và ông bác sĩ đã vô tình kiểm nghiệm được những lý thuyết ông theo bấy lâu nay. Ông hỏi ngay:
- Cậu không nhớ những chuyện đã đọc! Chết nỗi! Con đã bao giờ thử chưa?’
- Thử thuật lại? – Daniel thật sự ngạc nhiên việc ống bác sĩ hăm hở đặt vấn đề này.
- Ta muốn nói con thử thật sự ấy, có bao giờ, nói cụ thể hóa, con đã xắn tay áo lên, cầm cuốc hay xẻng xới tung cái ký ức của mình lên, xem có những chi tiết nào của các chi tiết câu truyện mình đã đọc chôn vùi trong đó? Thật ngạc nhiên, nhiều tài liệu về tù nhân thường hay bị giam trong ngục tối, đã đào sâu khám phá tâm hồn họ…
Ông bắt đầu nói đến những nghiên cứu điển hình và cuồng nhiệt nói về các tù nhân này nhớ hết, từng lời từng chữ các câu truyện họ đã đọc hồi nhỏ. Những người già hơn, có thể kể lại rành rọt nơi họ sinh ra, nơi họ sống thời thơ ấu, họ đã quên khuấy lúc trưởng thành nhưng nay lại nhớ lại… Người mắc một chứng bệnh tâm thần thì khó nhớ lại ký ức tuổi thơ hơn. Bác sĩ Martin khó khăn lắm mới kiếm được đề tài ông thích, ông lại sợ cứ mải mê nói chuyện sẽ trễ tàu mất.
- Con không muốn nhớ lại. Nhưng thực ra, người ta không thể quên được. Không có cái gì con đã cảm nhận, đã nghe, đã thấy – dù có nhỏ nhặt đến đâu, dù ta không nhớ rõ ngày tháng – cũng lưu lại một chút trong ký ức. Tất cả những gì đã ghi nhận trong tâm khảm con, dù có mơ hồ đến đâu, cũng không bao giờ xóa sạch được.
Thật hơi tàn nhẫn khi ông bác sĩ phản đối ý kiến cậu bé ngay mặt và rót vào tai cậu như vậy. Tàu đã vào ga nhưng còn từ từ tìm cách đậu đúng chỗ qui định và thuận tiện.
- Daniel à, theo lý thuyết thì con có thể nhớ lại hồi con mới sinh ra. Nhưng cần hàng ngàn năm nằm trong ngục tối để suy gẫm, và sau hết…
Khi cậu Daniel đã bước lên bậc toa xe, bác sĩ Martin mới nhớ tới một chuyện mà ông suy nghĩ từ hai ngày qua.
- Daniel, con nghe đây: Mẹ con đã rất hạnh phúc. Cuộc đời của bà thật viên mãn, an bình và tràn đầy hạnh phúc với những người bà yêu mến. Hãy tin ta nói thật, Daniel.
Daniel rất vui mừng vì đã tìm được quyển sách này, nhan đề ‘Giết người’. Để được chìm ngập trong cảm giác tột cùng, cậu đã chạy trốn thực tại và chỗ chạy trốn yên tĩnh nhất lúc này là trong những trang truyện. Cậu đã biết trước cái hương vị của tiểu thuyết hình sự, y hệt như những con nghiện biết hương vị vô song của một liều ma túy. Cậu chạy trốn thực tại, vâng, nhưng đúng ra chỉ là sự buông thả lạ thường, không cưỡng lại được và cũng hơi sờ sợ.
Sáu tháng trước đây chắc cậu sẽ không xấu hổ về lời nhận xét của ông bác sĩ. Chỉ mới đây thôi, cậu đã khám phá ra một khoái cảm đen tối, hết sức hưng phấn khi tưởng tượng ra trước mặt mình là một xác chết. Cậu không xác định được khoái cảm tột đỉnh này dâng lên trong cậu lần đầu tiên vào lúc nào.
Gợi lại ký ức à? Mẹ kiếp! Cậu giữ nguyên cuốn truyện một lúc, chưa mở ra vội. Cậu nghĩ tới sự tức giận của ông bác sĩ già nhẹ nhàng quá, cứ như không ấy. Có thật sự là ta có thể nhớ lại những gì đã chôn vùi trong ký ức không? Nếu ta kiên từ tập luyện…? Nếu ta dùng cuốc xẻng để đào xới…?
Phần lớn thời gian trên chuyến tàu dài 5 giờ, cậu đọc cuốn truyện. Điều này là đương nhiên rồi.
Nhớ lại những gì mình đã quên, ta sẽ thấy tận đáy tâm hồn sâu thẳm, lý do tại sao ta lại ghét một loại tiếng động nào đó, thích một loại mùi thơm nào đó, đúng không? Có thể như vậy không? Ôi cái thứ chết tiệt này! Cậu thốt lên một câu chửi thề, ánh mắt còn cháy bỏng, hai má và thái dương còn đỏ rần vì ý nghĩ trong đầu.
Đã đến một ga xép, tàu chỉ chạy thật chậm nhưng không đậu lại. Một phụ nữ cao tuổi bước lên toa, quay lưng về phía cậu. Hình dong bán diện của bà khỏe mạnh. mặc bộ đồ xám. nón và khăn mỏng tím nhạt....
Trước1234Sau

↑↑ Cùng chuyên mục
Điệp Viên 008
Bùa Ngãi Ở San Jose
Truyện Ma Kinh Dị: Bí ẩn về xác chết bật nắp quan tài tìm đường về nhà
Truyện ma có thật: Xóm có Vong em phải làm sao?
Truyện ma Người Trong Gương
1234»
Có thể bạn quan tâm
Xác về báo oán
Truyện Ma Vật Tội Chứng
Truyện Ma Kinh Dị: Bí ẩn về xác chết bật nắp quan tài tìm đường về nhà
Truyện ma có thật: Xóm có Vong em phải làm sao?
Đến bao giờ mới đến được với nhau
12»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube