“Tôi vừa mới xin vào làm trong một công ty quảng cáo.”
“Sao? Cô làm gì?” Luyến Kinh tò mò, mi hơi nhướn lên, chăm chú nhìn Chung Tình.
“Thiết kế đồ họa.” Chung Tình thản nhiên trả lời.
“Trùng hợp vậy sao?” Luyến Kinh đảo mắt nhìn Mạnh Tưởng, “Anh sao không nói cho em biết Chung Tình cũng làm thiết kế.” Cô cười rạng rỡ, chống người nhướn lại phía Chung Tình, vươn tay nói, “Tôi làm người thiết kế trang phục.” Hai người có cùng chung sở thích, đều là thiết kế, tự nhiên dễ nói chuyện.
Chung Tình sửng sốt một chút, nhanh chóng nắm tay cô, “Thật sự rất trùng hợp.” Bạn gái Mạnh Tưởng là người thiết kế trang phục, khó trách lần trước gặp, cảm thấy trang phục của cô ấy rất đẹp, nhìn thật sự rất thoải mái.
Chung Duệ nhìn hai người nắm tay, nở nụ cười, “Ánh mắt anh Tưởng thật không sai.” Mạnh Tưởng cười cười, không nói gì.
Xong bữa cơm, bốn người trò chuyện vui vẻ, Luyến Kinh kể lại những hiểu biết của mình ở Bắc Kinh, Chung Tình cũng kể một số chuyện ở nước ngoài, Mạnh Tưởng và Chung Duệ có chung sở thích, bàn luận về thể thao. Bất tri bất giác, nhà hàng đã đến lúc đóng cửa.
Bốn người thanh toán xong đi ra, đứng bên ngoài chờ xe.
Luyến Kinh luyến tiếc nắm tay Chung Tình, “Có dịp thì đến phòng làm việc của tôi, xem thử giúp tôi mấy cái đồ họa.” Hai người không chỉ có chung sở thích về hội họa, mà còn yêu thích hoạt hình và truyện tranh. Chung Tình gật gật đầu, trong lòng lại có chút lo lắng.
Xe đến, Chung Tình nắm nhẹ tay Luyến Kinh, mỉm cười tạm biệt,”Đêm nay rất vui.”
“Tôi cũng vậy, rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, cô nhất định phải tới.” Luyến Kinh chân thành nhìn Chung Tình.
Chung Tình gật gật đầu, “Được.” Luyến Kinh vui vẻ nhìn Mạnh Tưởng, “anh có số điện thoại của Chung Tình đúng không?” Mạnh Tưởng gật gật đầu, nhìn Chung Tình, “Đi đường cẩn thận.” Chung Tình mỉm cười vuốt vuốt cằm, cùng Chung Duệ đi về phía xe.
Mạnh Tưởng cũng ôm Luyến Kinh đi về xe mình, theo một hướng khác.
*
Chung Duệ nhìn chằm chằm Chung Tình đang lái xe, hơn nửa ngày mới than nhẹ, “Chị, chị cũng nhanh đi tìm cho mình đi.” Xem tình huống tối nay, chuyện của anh Tưởng và Du Luyến Kinh cũng đã gần rồi.
Chung Tình khẽ liếc mắt nhìn em, cười khẽ, “Em gấp cái gì?”
“Chị nên đi tìm một tên đàn ông nào đó yêu thương chị.” Chung Duệ nhìn cô, tên mặt không có chút cảm xúc, nhìn anh Tưởng và người yêu khăng khít, phản ứng của chị lại quá bình tĩnh, có chút quỷ dị.
Chung Tình cười khẽ, “Thế nào? Mẹ và em trách chị ở nhà ăn không ngồi rồi à?” Bố mẹ còn chưa thúc giục, em trai lại mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại sợ cô không gả đi được.
“Không phải.” Chung Duệ nhìn chị chằm chằm, rất muốn vạch trần, nhưng lại không cam lòng do dự mở miệng, “Chị, chị thấy anh Tưởng và Du Luyến Kinh, không có cảm giác gì sao?”
Chung Tình khẽ nheo mắt, “Nên có suy nghĩ gì?” Bọn họ trai tài gái sắc, thật xứng đôi.
“Chị không có chút không thoải mái nào sao? Anh Tưởng trước kia đối với chị…” Chung Duệ nuốt xuống nửa câu sau, vết thương lòng của chị không biết đã lành chưa, nếu cứ nói tiếp, sợ rằng…. sợ rằng chị không vui.
“Trước đây mà em nói, là chuyện trẻ con ai còn nhớ.” Chung Tình chậm rãi quay tay lái, ánh mắt xa xăm, ánh đèn xe đối diện chiếu vào mắt có chút đau.
Chung Duệ chậm rãi đặt tay lên vai chị, “Chị.” Chị giờ đây thâm trầm hơn trước rất nhiều, thậm chí ngay cả anh cũng không hiểu được màn sương mù trong mắt chị.
*
Mạnh Tưởng đưa Luyến Kinh về nhà, xe đến dưới tầng, cô lại không vội vã lên, hai người lẳng lặng ngồi trong xe.
“Cô ấy rất được.” Luyến Kinh mỉm cười nói.
Mạnh Tưởng không nói gì, ánh mắt nhìn ánh đèn đường phía xa chiếu trên hồ nước, ánh sáng phản chiếu lại có chút mờ ảo.
“Anh còn yêu cô ấy?” Luyến Kinh chậm rãi nhìn anh, người đàn ông này nhìn nghiêng rất đẹp, vẻ thâm trầm khiến người ta run sợ, đôi mắt thâm sâu như kéo người ta nhảy vào đó.
“Không có.” Mạnh Tưởng một mực phủ nhận, nhớ tới chuyện bất hòa với Chung Tình, trái tim bỗng chốc trầm xuống.
“Tại sao phải nói dối chính mình? Giống như em, khi thấy anh ta và người phụ nữ khác ở với nhau, trong lòng khó chịu muốn đánh người, lại giả như không có gì bắt tay anh ta, khen quần áo của người phụ nữ kia thật đẹp, dối trá! Nghĩ đã muốn nhổ nước bọt!” Luyến Kinh nhắm mắt lại, trên mặt vô cùng chán ghét.
Mạnh Tưởng vươn tay, ôm đầu cô đặt trên vai, “Em luôn kiêu ngạo hơn hắn ta.” Nội tâm kiên cường, khiến cô luôn nuốt tất cả vào bụng.
“Mạnh Tưởng, cô ấy đã trở lại, ước định của chúng ta còn hiệu lực không?” Luyến Kinh vỗ về ngực anh, nhẹ nhàng hỏi. Hai người bị thương, an ủi lẫn nhau, anh biết cô đã có một khoảng thời gian vô cùng đau khổ, cô biết anh có một kí ức không thể quên đi, họ ước định nếu trước ba mươi lăm tuổi, họ vẫn độc thân thì sẽ kết hôn!
“Còn hiệu lực.” Mạnh Tưởng bình thản nói không chút do dự, cô đã trở lại, nhưng cũng không thay đổi được gì, anh và cô nhất định không bao giờ có thể!
Bên trong xe không khí trầm mặc, Luyến Kinh nghe được tiếng tim anh đập, vững vàng chắc chắn, không chút gợn sóng.
“Em rất tò mò, anh và cô ấy trước đây đã xảy ra chuyện gì?” Luyến Kinh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh, cho dù có chuyện gì xảy ra, trên mặt anh vĩnh viễn không có chút gợn sóng hay sợ hãi, anh vẫn luôn như vậy sao? Cô có thể hỏi anh không?
“Là một số chuyện trẻ con, giờ đây nghĩ lại, cũng thấy lạ lùng.” Ánh mắt Mạnh Tưởng nhẹ nhàng, nụ cười vẫn nở.
Luyến Kinh xoa xoa mắt anh, ôn nhu nói, “Anh cười như vậy, rất bi thương.” Mặt anh đang cười, mắt lại đau đớn.
Mạnh Tưởng chậm rãi kéo tay cô xuống, “So với khóc còn khó coi hơn sao?” Luyến Kinh nhìn thẳng anh, gật gật đầu.
Mạnh Tưởng cười.
Anh biết có những người như vậy, khi cười rộ lên còn khó coi hơn cả khóc, bởi vì khuôn mặt đẹp không tương xứng với ánh mắt trống rỗng, càng trở nên quỷ mị đến dọa người!
Chương 19: Xem xét
Mạnh Tưởng trở lại chỗ ở của mình.
Anh vào phòng, đang chuẩn bị mở đèn bàn, đột nhiên nhìn thấy bầu trời đêm ngoài cửa sổ lóe lên một chút, ngừng lại nhìn, ở bên kia sông đang đốt pháo hoa, sáng trưng mà đẹp đẽ.
Anh ngồi trước bàn, mở máy tính, nhân lúc máy tính đang khửoi điểm, đốt một điếu thuốc. Nhìn máy tính trên mặt bàn chậm rãi hiện ra, anh dụi thuốc trong tay, mở hòm thư, nhận bưu kiện.
Đối với tình trạng công ty hiện nay, anh nhận được một bức thư nặc danh tố cáo Phó tổng Dương Bân Vũ nhận hối lộ, căn cứ vào độ chính xác của bức thư, Mạnh Tưởng thu thập chứng cứ, sau đó đóng hòm thư. Dương Bân Vũ là nhân viên cũ của bố anh, sau khi anh tiếp quản công ty, vẫn phụ tá anh, tác phong cường thế cứng rắn, nên trong những cuộc họp thường kỳ luôn có xung đột với anh, nhưng ngại vì ông ta là lão thần trong công ty, ngay cả chính mình thường ngày vẫn phải ba phần kính nể, những người khác càng dám giận không dám nói. Mạnh Tưởng chậm rãi hút thuốc, suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào.
Mắt bất giác lại nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa sáng rực rỡ không ngừng biến hóa nở rộ, trong lòng đột nhiên xúc động, tay chậm rãi mở một thư mục ẩn, kích đúp vào một đoạn video. Mạnh Tưởng tắt đèn bàn, chậm rãi dựa lưng ra sau, để chí
nh mình vùi vào trong ghế, tàn thuốc lập lòe trong bóng đêm như đáp lại pháo hoa ngoài cửa sổ.
Sau những tiếng tạp âm rất nhỏ, một giọng nói ngọt ngào vang lên, “Em ngốc thật, lại đặt sai giá phóng rồi, giờ đã được chưa?”
Khuôn mặt Mạnh Tưởng chiếm toàn bộ màn hình, ánh mắt dịu lại, bộ dáng cô ngây ngốc, tóc rối loạn ở thái dương cho thấy cô đang bối rối thế nào. Anh lẳng lặng nhìn, lẳng lặng mỉm cười, tàn thuốc không tiếng động lặng lẽ rơi xuống.
Tiếng pháo hoa một lần nữa phát ra từ phía sau, anh nhắm mắt lại, bên tai dường như vang lên tiếng cười quen thuộc, nhớ tới lời nói lúc nãy của Luyến Kinh, đúng vậy, người cười khiến người khác thấy bi thương chính là Chung Tình.
Trong những năm tháng thống khổ hoang đường ấy, anh đã quên hết người thân, cũng quên rằng còn có một trách nhiệm phải gánh vác. Khi anh tỉnh táo lại, đến nhà Chu Đồng, nhìn bố mẹ Chu Đồng đang già đi, trong thâm tâm thấy ánh náy, chợt nhận ra anh đã phóng túng bản thân mình quá lâu.
Tình yêu tuổi trẻ đã trở thành một nỗi đau! Anh không muốn nghe thấy tên cô, cũng không bao giờ hỏi đến chuyện của cô, thậm chí khi bố mẹ Chu Đồng nhắc đến tên cô, anh cũng lạnh lùng mà chống đỡ. Anh là hận cô như vậy, hận cô ra đi, hận cô giẫm đạp lên tình cảm của anh, anh muốn hoàn toàn quên cô.
...