Thật không ngờ, lại có thể là người phụ nữ sắc nước hương trời như thế này. So với người mẹ dung mạo bình thường của cô, người phụ nữ này không biết là xinh đẹp hơn bao nhiêu lần. Chả trách vì thế lại sinh ra được người con như Dung Kỳ. Nhưng cô chợt không hiểu, tại sao bố lại ly hôn với người phụ nữ như thế này chứ?
“Tại sao lại đưa tôi đến nơi này?” Tiểu Ái nhìn chiếc cằm với đường vòng cung dịu dàng, khẽ hỏi.
Anh quay đầu nhìn cô, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh băng nhét vào trong túi quần. Động tác này vô cùng thân mật, lặng lẽ, khiến cô muốn rút ra, nhưng lại bị sự sắc bén giữa hàng lông mày anh làm cho khiếp sợ. Gì chứ? Còn dùng ánh mắt giết người để lườm cô sao? Tiểu Ái “hừ” một tiếng, nhưng những ngón tay dần dần ấm lại dưới hơi nóng của cơ thể anh.
Đây là chuyện gì chứ? Thật là khó xử! Tiểu Ái bất lực và chỉ có thể yên lặng đứng cùng anh trước bia mộ. Họ đứng trong nghĩa địa rất lâu, anh không nói một câu nào, cô cũng chẳng buồn mở lời mà chủ yếu chỉ thấy lạnh. Mùa đông trên núi gió thổi càng lớn, đứng một lát còn không sao, nhưng đứng lâu thì người sẽ bị tê cứng. Tiểu Ái hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại kéo cô đến nơi này, và tại sao không nói lời nào.
Lúc chuẩn bị xuống núi, cuối cùng anh cũng nói chuyện: “Hôm nay, em đến Tinh Hải casting đúng không? Vai nào vậy?”
“Vai phụ!” Tiểu Ái định rút tay ra, nhưng vẫn thất bại.
“Em phải chú ý chút. Công ty Tinh Hải này tuy vẫn được coi là chính quy, nhưng có một hai nhà đầu tư thường thích ngắm vào những người mới vào nghề.”
“Không liên quan đến anh!” Tiểu Ái rốt cuộc cũng tìm được cơ hội hả lòng hả dạ duy nhất trong ngày.
Dung Kỳ quả nhiên tức giận, hàng lông mày nhíu chặt lại: “Chuyện anh dặn dò thì em cứ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tại sao tôi phải nghe lời chứ? Cùng lắm thì bị người ta giở trò quy tắc ngầm! Chẳng sao cả, dẫu sao thì không phải lần đầu tiên căn bản… Á!” Ngón tay cô bỗng bị bóp chặt, đau đến mức như sắp gãy.
Tiểu Ái nhấc chân định đá, nhưng đối diện với khuôn mặt càng lúc càng sa sầm, lạnh tanh của anh, cô không còn lòng can đảm để làm chuyện đó: “Làm gì chứ? Tôi nói sai sao? Chuyện này anh là người hiểu rõ nhất mà. Còn nữa, Thôi Thái Dạ mới là bạn trai của tôi, anh chỉ là người anh trai chẳng ra cái gì cả. Bây giờ người đáng nổi giận phải là anh ấy…” Còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cúi đầu hôn cô.
Đôi môi mềm mại lạnh giá, mang theo lực mạnh mẽ khó mà tưởng tượng, khiến Tiểu Ái ngộp thở. Cảm giác này tựa như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô đẩy cánh tay anh ra, nhưng lại bị anh kẹp chặt hơn. Nụ hôn này không hề giống với nụ hôn của Dung Kỳ. Trong kí ức của cô, chỉ có Thôi Thái Dạ mới có nụ hôn cuồng nhiệt như thế. Có điều, lúc Thôi Thái Dạ hôn, cô sẽ không có cảm giác hoa mắt chóng mặt, trong cơ thể cô, cũng không nhói lên sự đau đớn mãnh liệt nhưng thuần túy như thế này.
Rất đau! Thực sự rất đau! Chân tay, lục phủ ngũ tạng cô như sắp bị nghiền nát thành tro bụi.
Trong giây lát, đầu cô bất chợt lóe lên ý nghĩ đáng sợ. Nếu như, nếu như anh không phải là anh trai cô, nếu như họ không có quan hệ huyết thống, thì tốt biết bao!
Nếu thật sự như thế… Thì tốt biết bao!
Trời ơi! Cô quả nhiên là bị điên mất rồi!
Hơi thở trên môi bỗng rời đi, anh vuốt ve khuôn mặt cô, động tác đó cẩn thận từng li từng tí gần như lưu luyến. Từng chút từng chút một, tựa như muốn dùng đầu ngón tay để ghi nhớ dung mạo cô.
“Bất kỳ lúc nào, cũng đừng đem mình ra để đùa giỡn. Còn nữa, những chuyện liên quan đến cậu ta, đừng nhắc trước mặt anh.” Trong đáy mắt đó, như lóe lên nỗi đau sâu kín. Tiểu Ái cụp mắt xuống, cười thê lương, giọng nói mang theo sự khiêu khích: “Sao nào? Bọn anh không phải là anh em tốt sao?”
“Em thừa hiểu ý của anh, cứ coi đó là yêu cầu cuối cùng của anh đối với em.” Anh buông cô ra, đôi mắt khôi phục lại sự lạnh nhạt xa cách ban đầu: “Đi thôi, sau khi về nhà nhớ đừng có nhắc chuyện nghĩa địa với bố.”
“Ai quay về nhà?” Tiểu Ái tủi thân lùi về phía sau một bước, lập tức lại bị anh kéo xuống nùi: “Muốn về nhà anh tự về. Tôi không về.” Bây giờ điều cô sợ nhất là cùng Dung Kỳ xuất hiện trước mặt bố mẹ. Nhưng đáng tiếc, anh không hề để ý đến cô, lại một lần nữa nhét cô vào trong xe.
Anh không về nhà ngay, mà trên đường còn rẽ vào siêu thị. Giống như trước giờ, ở những nơi xuất hiện, anh đều thu rất nhiều ánh mắt ngẩn ngơ, hâm mộ, từ những người xung quanh. Hôm nay lại càng có nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hơn, chỉ vì anh luôn nắm lấy tay cô không rời. Lo sợ cô sẽ chạy mất sao? Thật ra cô vẫn còn ý định muốn bỏ chạy. Cho dù người khác không rõ quan hệ của họ, cũng không có nghĩa là sự thật sẽ được thay đổi.
Thấy họ về nhà, bố mẹ rất vui mừng. Dung Kỳ mang thức ăn vào nhà bếp, nói bữa cơm hôm nay sẽ do anh nấu. Bà Dung vui mừng vì được nhàn hạ, đừng trong nhà bếp xem một lát rồi kéo Tiểu Ái ra tán gẫu.
Tiểu Ái đầu óc để đâu đâu, sau đó thấy bố đi vào thư phòng lấy đồ, cô lập tức đi theo.
“Sao vậy, bảo bối, có lời nào muốn nói với bố hả?” Bố cưng nựng véo mặt cô.
Lưỡng lự một lúc, Tiểu Ái vẫn ấp a ấp úng hỏi: “Chuyện này… Bố à! Trước đó con chưa từng hỏi, anh trai thật sự là con đẻ của bố chứ?”
Ngón tay đang cầm sách hơi run run, tuy nhiên Tiểu Ái không phát hiện ra, ông quay đầu mỉm cười: “Con nói ngớ ngẩn gì vậy?”
“Không phải sao, lúc nhỏ không hiểu, nhưng bây giờ lớn rồi, con cảm thấy mẹ phải nuôi dưỡng con của chồng mình với người phụ nữ khác, thật không dễ dàng chút nào.”
“Cái con bé ngốc nghếch này, mẹ con đâu có phải sau đó mới biết. Ngày bà ấy lấy bố đã biết bố là người đàn ông đã từng ly hôn. Haizz… Lúc đó, nếu không phải dì Khanh con ngang bướng, nói thế nào cũng muốn mang Tiểu Kỳ đi thì thằng bé đã sớm sống cùng bố rồi, có lẽ cũng không phải khổ cực như vậy!” Ông Dung ngập tràn trong hồi ức, ánh mắt xa xăm.
“Anh trai lúc nhỏ rất khổ sao bố?”
“Sao lại không khổ. Mội người phụ nữ độc thân dắt theo một đứa trẻ, vừa phải sinh tồn vừa phải chăm sóc gia đình. Vào những năm đó, tư tưởng của mọi người vẫn còn cổ hủ, luôn có ánh mắt kì thị với những người mẹ độc thân… Cho dù không tận mắt chứng kiến, nhưng bố cũng có thể tưởng tượng được nỗi khổ của hai mẹ con họ lúc đó. Nhưng đáng tiếc, sau khi ly hôn cô ấy dắt theo Tiểu Kỳ đổi chỗ ở. Quê cô ấy lại không có người thân thích gì, nên bố không thể tìm được. Nếu như không phải cô ấy qua đời, bố nghĩ cả đời này chắc khó mà gặp được Tiểu Kỳ.”
Trên khuôn mặt trước nay đều tràn ngập nụ cười, giờ đây lại hiện lên sự phiền muộn. Tiểu Ái hiếm khi thấy bố mình như vậy, vùng phía trên hai hàng lông mày dường như kết tụ lại sự buồn phiền và hối tiếc cực độ. Những nếp nhăn ở khóe mắt và trán ngay lập tức hiện rõ, ông nắm tay cô, nhẹ nhàng gõ lên đầu cô: “Vì thế Tiểu Ái à, con nhất định phải sống hòa hợp với anh trai con, đừng lúc nào cũng tùy hứng như thế! Hiểu chưa? Anh con có được như ngày hôm nay, thật sự không hề dễ dàng chút nào!”
Tiểu Ái khẽ vâng một tiếng, cúi đầu bước ra không nói gì nữa.
Sau bữa tối, Tiểu Ái mượn cớ ở thành phố S còn vướng bận công việc, không thể ở lại qua đêm nên Dung Kỳ lái xe đưa cô về thẳng nhà.
Khi về đến tiểu khu, đã là mười một giờ đêm, xe của anh dừng dưới gốc cây xa xa. Lúc này dưới nhà đang có một chiếc xe khác đỗ, là chiếc DBS màu bạc của Thôi Thái Dạ.
Anh ta thật có tính nhẫn nại. Tiểu Ái nhìn chiếc xe đằng xa, rồi đưa tay đẩy cửa xe.
Dung Kỳ níu chặt tay cô, như chạm vào điện cô liền co người lại, nghiêng đầu nhìn anh. Đèn đường tối tăm xuyên qua cành cây lưa thưa, rọi lên một bên mặt anh, bóng của những cành cây như in dấu vết lên đó. Nửa khuôn mặt tràn ngập sâu xa, xen lẫn sự lạnh lẽo của đêm đông. Nửa mặt kia, lại giống như dãy núi tuyết phủ trắng xóa dưới trăng, mang theo tia sáng yếu ớt xa xôi, không thể chạm vào được.
“Em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bố mẹ lo lắng nữa!” Giọng điệu đó dịu dàng lạ thường. Tiểu Ái thật sự không thích ứng nổi, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ, giống như sắp có chuyện gì xảy ra, nhưng cô lại hoàn toàn không đoán ra được.
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?” Cô nhìn anh, thăm dò hỏi.
Đôi mắt sâu như đáy biển hơi gợn sóng, nhưng nhanh chóng lại ẩn đi, rồi được thay thế bởi tia nhìn lạnh lẽo đầy mỉa mai: “Em đang quan tâm đến anh sao?”
“Nào có. Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh cứ coi như không nghe thấy là được rồi.” Tiểu Ái trừng mắt nhìn: “Tôi phải xuống xe. Thôi Thái Dạ còn đang đợi tôi.” Cô cố ý nói thêm câu cuối cùng. Anh buông tay, nhìn cô xuống xe đóng cửa, một mạch đi về phía khu nhà, sau đó thấy Thôi Thái Dạ trong xe bước ra kéo cô vào lòng.
Dung Kỳ nhắm mắt dựa vào ghế. Rất lâu sau, anh đẩy cửa xuống xe, dưới khu nhà đã không thấy hai người đó đâu nữa. Cửa sổ của căn phòng trên tầng bốn đã sáng đèn. Tối đó, Dung Kỳ đứng ở dưới khu nhà rất lâu, nhưng Thôi Thái Dạ bước vào căn nhà mãi vẫn chưa thấy ra. Anh dựa vào cửa xe, nhớ lại trước đó khi chuyển khỏi khu nhà, anh cũng đã từng yên lặng đứng ở phía dưới như thế này rất lâu. Giống như từ lúc bắt đầu, anh vẫn luôn chỉ có một mình. Dù sẽ bị cô oán hận, căm ghét cả đời, nhưng anh cũng không hối hận về cái đêm hôm đó. Đó sẽ là kỷ niệm anh mang theo suốt đời....