Old school Swatch Watches
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Tiếng dương cầm trong đêm


Chuyên mục:

Truyện Ngắn


Đăng: Admin 3451
Share: * * * Twitter



Cầm lơ đãng dần trong câu chuyện của Mạnh, bồng bềnh thả trôi xúc cảm với tiếng dương cầm vi vút. Cầm không chơi bản nhạc Mạnh thích nhất như những buổi hẹn trước, cô chơi bản mà Duy vẫn hay chơi cho cô nghe nhưng những ngón tay miết trên phím đàn rất mạnh. Giai điệu nhẹ nhàng mà nghe như giận dữ. Mạnh không thể nhận ra, mãi mãi, chỉ có một mình Duy hiểu cô tận cùng. Chị chủ quán nhìn Cầm chăm chăm vẻ hiểu thấu. Không, Cầm bất giác lắc đầu thật mạnh, chẳng có ai hiểu cả, chỉ có Duy thôi.

Mạnh nói đưa Cầm về, cô không chịu, anh lơ đãng vút xe qua, không mảy may để ý rằng cô đã diện màu váy anh thích nhất. Cũng phải thôi, là Cầm tự ngốc ngếch, dại khờ. Vệt nước mờ ướt nhòe môi son. Tiếng xe máy của Duy tiến lại gần, anh lau đi vệt son nhòe vì nước mắt rồi hỏi trách móc:

- Sao đây, đi thì cười, về thì khóc, anh đền sao nổi?

Cầm không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi sau Duy. Không về nhà, cô cóc quan tâm Duy chạy xe đâu đó, mắt nhắm nghiền rồi vòng tay dán chặt qua lưng anh, nhịp tim cô nhẹ thõm, lắng lại. Mãi đến khi cảm nhận được hơi gió muộn lành lạnh, cô choàng mở mắt thì đã thấy mình gục trên vai Duy giữa một vùng cỏ rộng lớn chỉ có âm thanh gió lùa. Cầm dụi mắt rồi hỏi Duy:

- Mấy giờ rồi anh?

- Chín giờ rồi.

- Anh chạy xe hơn hai tiếng sao?

-Anh quen rồi, lâu hơn cũng vẫn được

- Anh… - Duy chặn câu nói của Cầm bằng những ngón tay đặt khẽ khàng lên bờ môi, anh thì thầm:

- Nói ít thôi, em không mệt à? – Duy choàng tay ghì nép Cầm vào vai mình, chờ đợi một vài tiếng nấc run rẩy. Nhưng trái với dự đoán của anh, nụ cười Cầm bật ra nhẹ nhõm:

- Anh biết không, hôm nay em đã chơi bản nhạc anh vẫn hay chơi cho em nghe trong quán café đó.

- Cho cái gã râu quai nón đó nghe sao?

- Ừm… lần đầu tiên đấy. Anh ấy thích một bản khác, mọi lần em đều chơi.

Duy bất chợt xoáy cái nhìn sâu hút vào ánh mắt Cầm mông lung như cõi mộng. Một tia khác lạ lóe lên trong cái nhìn vốn quen thuộc đó, ánh nhìn Cầm cũng chợt đổi khác, đang cố đoán xem cái tia khác lạ trong mắt Duy là gì thì anh đã vội cúi xuống, ánh mắt cụt lủn.

- Nghe anh này, lần đầu tiên và cuối cùng anh nói câu này. Hoặc yêu, hoặc không yêu thì là bạn, hoặc không là gì cả. Đừng nhập nhằng mãi thế, cứ vậy thì sao sống nổi…

Đúng thật đó là lần đầu tiên Duy khuyên cô từ bỏ, cũng lần đầu tiên cô nhận ra trong mắt Duy cái tia nhìn khác lạ đó, nó khiến khoảng trống trong Cầm tự nhiên được lấp đầy nhưng cũng lại vợi đi rất nhanh sau khi nhòa nhạt. Trong một khoảnh khắc, Cầm thấy mình muốn mãi mãi đắm chìm trong ánh mắt ấy đến tận cùng, sau cuối. Cảm giác khác lạ chưa từng có lúc ở cạnh Duy trước giờ hay chỉ là một khắc cảm xúc đi lạc, trào lên như con sóng nhấp nhô giữa biển lặng yên? Cầm thực sự không thể hiểu nổi lòng mình và lần đầu tiên, cô thấy Duy xa vợi, mông lung giữa mơ hồ cảm xúc.



Duy đã yêu thương, thực sự không phải ngộ nhận hay lầm tưởng, thứ tình yêu âm thầm đến độ Cầm không thể nhận ra dù ngày ngày mặt đối mặt và cả nghìn lần nhìn vào mắt anh. Hay tại mỗi lần như thế, mắt anh mờ lệ vì một người khác, rất khác và xa xôi vô cùng nên không hay thứ mình tìm kiếm đang ở gần, rất gần thôi… Huống hồ tình yêu của Duy bao dung vậy, không ghen tuông, không oán trách. Anh cứ để Cầm tự do trong thế giới của yêu thương và mải miết theo chân một người không dành cho cô. Nhưng đến lúc anh thấy mình cần kéo cô trở về, anh biết mình làm được, nhất định vậy. Anh hiểu Cầm tận cùng và biết cô cần gì trong cái thế giới yêu thương đầy màu sắc ấy. Cầm không yêu Mạnh nhiều như cô tưởng. Chỉ là trong lúc lòng chơi vơi nhất, chênh chao nhất, là lỗi tại Duy, Mạnh vô tình lạc vào để lấp đầy khoảng trống đó nên đến lúc Mạnh đi, Cầm mãi không thể quen thuộc và chao đảo. Duy sẽ làm được, chỉ cần Cầm kịp nhận ra điều đó mà thôi.

***

Cầm nghe lời Duy như chú mèo con ngoan ngoãn. Cô chấm dứt hoàn toàn với Mạnh và quả nhiên thấy mình dễ chịu hơn rất nhiều nhưng con tim không trống trải như những tháng ngày cũ kĩ. Cô nhận ra cái tia khác lạ trong mắt Duy tối đó đã trở thành cái nhìn quen thuộc và trái tim cô luôn đi lạc trong ánh mắt đó, ánh mắt của yêu thương nhưng Duy đối với cô chẳng có gì đổi khác. Cầm không hề biết Duy đã yêu cô từ rất lâu nên trước giờ chỉ đơn thuần nghĩ mình là cô em gái bé bỏng. Kể cả bây giờ, khi nhận ra ánh mắt Duy đổi khác nhưng vẫn luôn quan tâm cô theo cách đó, Cầm vẫn chưa thể tin đó là tình yêu.

Cầm ngồi yên ắng trong phòng ngủ, bất thần hướng mắt vào chiếc Dreamcatcher Duy đã mua và tự tay treo vào ngay cửa sổ. Không phải là hành động thể hiện tình yêu như trong một vài bộ phim Cầm từng xem, chỉ đơn giản là cô thích nên Duy đã làm, cô nghĩ vậy vì trước giờ, Duy vẫn nuông chiều cô như thế. Tiếng dương cầm bên ngoài vọng vào khiến Cầm giật mình, vẫn bản nhạc quen thuộc đó, là Duy. Bà mẹ kế của cô chắc đã tạm lánh mặt, không hiểu vì lí do gì Duy có ảnh hưởng nhiều như vậy tới gia đình Cầm.

Cầm đứng nhìn Duy từ phía sau, bờ vai rộng khe khẽ đong đưa theo tiếng đàn, Cầm thấy mình yếu lòng và chênh chao lạ. Lần gặp mặt bất ngờ sau hơn hai tuần Duy mất tích làm Cầm muốn dựa vào bờ vai kia quá. Cầm chạy lại, quàng tay qua vai Duy từ phía sau kịp lúc tiếng đàn vừa dứt, nước mắt tự nhiên rớt đầy trên gò má, Duy đưa tay níu chặt đôi tay Cầm buông thõng, khe khẽ thì thầm:

- Anh đến tạm biệt em đây! Lại luân chuyển công tác, có một tháng thôi nhưng có lẽ anh xin ở hẳn cho mẹ khỏi mong. Nếu được chắc cưới luôn, mẹ anh thúc quá trời, còn bao nhiêu đám xem mặt xếp lâu đến mốc lên, kiểu gì chẳng kiếm được một cô, nhỉ!

Lại luân chuyển công tác sao? Cầm chợt như hốt hoảng, và tim cô thắt lại, Duy còn ở hẳn nữa. Cầm có thể hình dung tiếp tục cuộc sống của mình, mọi thứ như bị bóp nghẹt vì bầu không khí ngạt thở. Lại còn xem mặt sao? Duy lại để bố mẹ sắp xếp hôn nhân? Bao nhiêu câu hỏi cứ vù vù lướt qua nhưng Cầm chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra cái giọng điệu đùa vui của Duy, cô khóc rống lên mà Duy cứ lặng yên mãi như thể ngày mai, anh cưới luôn được. Cả cho đến lúc Cầm yên vị cạnh anh và cùng nhau chơi vài bản nhạc, mắt cô cứ chùng xuống, Duy mải mê vào đôi mắt ấy và một khoảng yên lặng rất lâu. Những ngón tay lướt trên phím đàn rồi lướt đến cạnh tay Duy, ngập ngừng dừng lại rồi bất ngờ ghì siết:

- Anh… anh đừng ở hẳn, có được không? Có thiếu gì, sao lại để bố mẹ bận lòng sắp xếp vậy?

Hai chữ “thiếu gì” lướt qua và nước mắt Cầm sắp sửa rơi thêm nữa. Duy cười phá lên, bàn tay còn lại đặt lên tay Cầm:

- Trừ khi… anh mang về cho mẹ một nàng dâu!

Cầm nhổm dậy, nguýt Duy một cái rõ dài rồi ngả vào lòng anh tinh nghịch. Đêm Hà Nội đón bão đầu mùa, tiếng dương cầm vẫn âm vang yên bình trong căn phòng ấm áp, Duy nghe loáng thoáng bên tai tiếng Cầm trách móc:

- Anh thật là… dám lừa cả em sao?
Trước12

↑↑ Cùng chuyên mục
Muốn có thêm cuộc hẹn dưới ánh mặt trời
Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Truyên ngắn : Yêu thương…là điều không đơn giản
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Sự im lặng ngọt ngào
1234...272829»
Có thể bạn quan tâm
Cũng đến lúc rồi, mình kết thúc thôi
Đọc kĩ hướng dẫn trước khi..yêu
Dẫu không đi đến hết con đường
Quán cũ và những ngày yêu đầy gió
Chạm tay vào yêu thương
1234...121314»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube