Hà Vy có một bộ váy mới, nó khá đẹp và sành điệu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là bộ váy hot nhất mùa đông năm nay, mới được tung ra thị trường cách đây vài ngày.
Tôi cũng muốn có một bộ váy như thế. Phần vì tôi thích, phần vì tôi không thể thua con nhỏ Hà Vy đáng ghét đó được. Trong cuộc chiến hồi năm ngoái, Đăng Huy đã trở thành bạn trai tôi, nhưng sau đó thì nó thắng tôi mọi thứ, tôi không thể để lần này lại bị nó qua mặt được.
Ngày này tháng sau là đến sinh nhật tôi, tôi xin mẹ quà sinh nhật sớm và mẹ đồng ý. Chiếc váy long lanh được bày ở vị trí trang hoàng nhất trong shop quần áo ở trung tâm, tôi đưa mẹ đến gần, tỉ mẩn giới thiệu cho cái váy. Mẹ tôi sờ tay vào cái mác, mẹ dịu giọng, lắc đầu:
- Hay là … chúng ta mua món đồ khác đi con?
- Không! – Tôi nhất quyết. – Con muốn có cái váy này.
- Nhưng giờ … mẹ không có đủ tiền.
Mẹ kéo tôi ra khỏi quán trong khi chưa mua được chiếc váy. Tôi không hiểu nổi vì sao mẹ lại từ chối tôi như thế. Sang tháng là sinh nhật 18 của tôi, sinh nhật 18 của một đứa con gái phải luôn là một cái sinh nhật thật tuyệt vời, thật hoành tráng mới đúng. Vậy mà có chiếc váy hơn một triệu mẹ còn tiếc tiền không mua cho tôi, quá tệ!
Mẹ hình như tránh mặt tôi. Mẹ ra khỏi nhà từ rất sớm và về nhà cũng rất muộn. Thi thoảng tôi cũng cố gắng thức thật muộn, nhắc mẹ về chuyện cái váy, mẹ chỉ ậm ừ cho qua rồi nói mệt và đi ngủ. Người mệt mỏi là tôi mới đúng chứ? Tôi đang phát điện lên vì con nhỏ Hà Vy, nó đang cố gắng tấn công Đăng Huy, thật tức chết đi được.
***
Trường tôi tổ chức lễ hội, mỗi lớp sẽ đóng một vở kịch để tham dự cuộc thi trong lễ hội. Lớp tôi diễn vở “nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Tôi thật sự không thích vở kịch này chút nào, vì tôi thấy nàng Bạch Tuyết đó quá dễ dãi. Ngủ trong nhà của bảy chú lùn ư, làm gì có đứa con gái nào dễ dãi đến mức ngủ lại cùng với người lạ và toàn là đàn ông? Tôi rất tiếc nhưng nếu con gái bây giờ như vậy, có lẽ sẽ bị cả thiên hạ xỉa xói vào mặt. Vậy mà chúng ta bây giờ vẫn ca ngợi nàng đấy!
Dù là ghét, nhưng khi mà Đăng Huy được chọn vào vai hoàng tử thì tôi vẫn vui mừng đóng vai Bạch Tuyết. Dù gì cậu ấy cũng là bạn trai tôi, việc tôi đóng vai Bạch Tuyết là hiển nhiên. Thế nhưng cuối cùng Bạch Tuyết chẳng phải tôi, Hà Vy đã nhận đóng vai đó ngay khi cô giáo còn chưa chọn ai cả, và tất nhiên cô giáo đồng ý. Đừng hỏi tôi là tôi đã nghĩ thế nào, tôi bực gần chết. Vậy mà Đăng Huy vẫn vui vẻ đồng ý, cậu ấy đóng vai hoàng tử còn Hà Vy đóng vai Bạch Tuyết. May mà tôi chưa phải sắm vai mụ phù thủy.
Dạo gần đây Đăng Huy về nhà rất sớm, không cùng tôi đi bộ như mọi ngày nữa. Dạo này thái độ của cậu ấy đối với tôi cũng lạ, có khi nào là cậu ấy đã hết thích tôi mà chuyển sang thích Hà Vy rồi không? Hôm qua, tôi vừa thấy Hà Vy đến nhà Đăng Huy, chuyện đó có khi nào là thật? Tôi bực mình, xui xẻo của tôi hình như bắt nguồn từ bộ váy đó.
***
Hôm nay là sinh nhật tôi, vẫn như thường lệ, mẹ ra ngoài từ rất sớm. Vậy là sinh nhật 18 của tôi bắt đầu, không nến, không hoa và không cả bạn trai, hôm nay Đăng Huy nghỉ học. Đến trưa, cơn tủi thân của tôi dâng lên não nề, điện thoại báo tin nhắn của Đăng Huy:
“Chiều gặp nhau ở Café Love nhé!”
Tôi mừng rơn, sinh nhật năm ngoái Đăng Huy đã tặng tôi một chú gấu bông siêu kute, cậu ấy luôn làm tôi bất ngờ. Thật may mắn vì tôi có Đăng Huy, ít ra thì sinh nhật 18 của tôi cũng có gì đó để nhớ!
- Cậu có vẻ vui vẻ quá nhỉ?
Hà Vy đi ngang qua tôi, khuôn mặt vênh lên đáng ghét. Tôi không buồn nói, hôm nay sinh nhật 18 của tôi, tôi chả ham gây sự.
- Dạo này cậu quê mùa quá rồi đấy, Dương. Cậu nên buông tha Huy đi.
Hà Vy nhếch mép cười rồi bỏ đi nhanh chóng, con nhỏ làm tôi phát cáu. Tôi không chỉ cáu Vy, tôi cáu cả mẹ tôi. Sinh nhật 18 của tôi, mẹ thậm chí còn không chịu mua cho tôi bộ đồ mới.
***
Tôi bước từng bước chậm chạp trên đường về nhà, trưa nắng làm cho cơn giận và mệt trong tôi càng bị nung nóng. Tôi đẩy cửa, hậm hực bước vào nhà. Bực thật, tôi chẳng còn bộ đồ nào mới để đi gặp Phong vào chiều nay cả!
Mẹ đang ngồi trước mâm cơm đầy đủ các loại món ăn, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt mẹ. Có lẽ mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi đó! Tôi chẳng buồn nhìn, mệt mỏi leo lên giường. Đau lưng thật, tôi thấy cái đệm này cũ quá rồi, nếu cứ thế này, về già cái lưng của tôi sẽ thảm mất.
Mẹ đặt hộp quà bên cạnh tôi, ngồi xuống cạnh giường vuốt tóc tôi nhè nhẹ:
- Hôm nay là sinh nhật 18 của con, con lớn rồi. Chúc con những điều tốt đẹp nhất trong tương lai nhé.
Tôi quay người lại đón lấy hộp quà, bóc lớp vỏ bọc cầu kì ra. Hóa ra mẹ cũng nghĩ đến sinh nhật 18 của tôi một chút, món quà được bọc rất cẩn thận. Lớp giấy bọc quà để lộ ra chiếc hộp nhỏ, tôi mở hộp và chiếc váy màu trắng long lanh hiện ra trước mắt. Tôi sung sướng ôm chầm lấy mẹ, tôi sẽ mặc bộ váy này đi gặp Huy, tôi sẽ thật lung linh và hạnh phúc trong sinh nhật 18 của mình.
***
2/ Phạm Đăng Huy
Vườn nho nhà tôi đạo này nhiều cỏ. Một mình mẹ tôi làm không xuể, bà thuê thêm vài người làm cỏ thuê cùng làm. Trong bốn người phụ nữ mà mẹ tôi thuê, tôi ấn tượng nhất với một người phụ nữ già mà tôi gọi là bác Hoa. Bác Hoa cũng bằng tuổi mẹ tôi nhưng trông bác già hơn rất nhiều. Có lẽ vì cái khổ khiến những nếp nhăn hiện lên càng rõ nét, khiến những sợi tóc bạc nhiều hơn.
Bác Hoa không bao giờ tham gia vào những khoản ‘‘chung vốn tiền ăn’’, bác nói con gái bác đã dậy sớm chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho bác mỗi ngày, bác không thể phụ lòng con gái bác được. Bác luôn cười như thế mỗi khi có ai đó hỏi hôm nay bác ăn gì, bác nói bác có cơm trứng cuộn và một chai không độ mà con gái bác đã cất công chuẩn bị.
Một ngày chủ nhật nắng, tôi giúp mẹ cuốc cỏ vườn, tôi không hay làm vậy nên mệt rất nhanh. Tôi ngồi xuống gốc cây lớn, vớ bừa lấy một chai nước, tu ừng ực để xua đi cơn khát. Vị chua chua ngọt ngọt của thứ chất lỏng vừa trôi vào miệng khiến tôi hơi ngạc nhiên – nước chanh. Tôi đặc biệt ghét thứ nước này, vội vã nhổ ra ngay tức khắc khiến mọi người quay lại nhìn chằm chặp. Bác Hoa cũng nhìn tôi, ánh mắt hơi ngạc nhiên và ngượng ngùng giải thích:
- Là sáng nay con bé nhà bác phải đi ra ngoài sớm, nó không kịp chuẩn bị đồ cho bác mang đi!
Tôi ngó qua âu đồ ăn của bác, hôm nay chỉ có cơm trắng chứ không phải trứng cuộn hay thịt rang như mọi hôm bác nói. Hôm nay là chủ nhật mà, cô con gái chăm chỉ của bác đi có việc gì sớm mà lại quên chuẩn bị đồ ăn chứ? Tôi giương đôi mắt nhìn về phía bác rồi khẽ gật đầu.
Nhưng điều đó không chỉ xảy ra một ngày, tôi đã quan sát bác Hoa và thấy âu cơm của bác ngày nào cũng vậy, cơm trắng và một chút muối. Chai nước không độ của bác với tôi đã quá quen mặt, tôi biết bác đang cố giấu diếm điều gì đó về đứa con gái đáng tự hào của bác. Tôi tò mò, và tôi khéo léo hỏi han.
Bác Hoa tự hào kể cho tôi nghe về cô con gái của bác. Tôi bàng hoàng và nghi ngờ, những gì bác Hoa kể về con gái mình giống hệt với cô bạn gái của tôi, Lê Thụy Dương. Không chỉ giống nhau về tính cách và cái tên, ngày sinh nhật của cô ấy cũng giống. Chỉ duy nhất có một điều khác biệt, bố của con gái bác Hoa, tức là chồng bác đã mất, còn bố của Thụy Dương bạn gái tôi thì đang đi công tác tại Úc. Bác Hoa là người làm cỏ thuê còn mẹ Thụy Dương là một giáo viên.
Tôi nghe bác Hoa kể về cô con gái với niềm tự hào về trình độ học vấn luôn đứng đầu của cô bé. Trùng hợp thật, về khoản học tập Thụy Dương của tôi cũng luôn đứng đầu, thi thoảng có cạnh tranh với Hà Vy, hai cô nàng này hình như đối đầu nhau về mọi thứ. Tôi hỏi bác nhiều thứ về cô gái bí ẩn đó, bác kể về cô với những nụ cười rạng rỡ trên môi, còn tôi thì bất động. Cô con gái của bác học chung trường với tôi, chung lớp với tôi. Chuyện là thế nào khi mà lớp tôi chỉ có duy nhất một Lê Thụy Dương là bạn gái tôi, một cô gái hoàn hảo từ học vấn đến gia cảnh?
Tôi bỗng nhiên nghĩ về Dương với những gì tôi biết, nghĩ về Dương qua lời kể của bác Hoa. Tôi biết hai người là một, nhưng sao cảm giác của tôi về hai người lại là hai thái cực quá xa xôi. Tôi tránh mặt Dương để suy nghĩ nhiều hơn, tôi biết, cả bác Hoa hay cả Dương đều đang nói dối.
***
Trường tôi tổ chức lễ hội, mỗi lớp sẽ đóng một vở kịch để tham dự cuộc thi trong lễ hội. Lớp tôi diễn vở “nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” và tôi cũng không nghĩ mình được chọn làm hoàng tử. Nếu là trước kia, tôi hi vọng công chúa Bạch Tuyết sẽ là Dương, nhưng giờ tôi lại chỉ mong cô ấy sẽ không đóng vai đó. Hà Vy mạnh dạn đề cử mình vào vai Bạch Tuyết và được chấp nhận, tôi thở phào, tôi vẫn cần tránh mặt Dương.
Tôi vẫn nói chuyện với bác Hoa vào mỗi giờ nghĩ trưa, bỗng nhiên bác kể cho tôi về món quà sinh nhật thứ 18 mà Thụy Dương của bác muốn có. Bác nhắc lại chuyện hôm Hà Vy đến nhà tìm tôi để thảo luận kịch bản, Thụy Dương của bác cũng muốn có một cái na ná như vậy, màu trắng tinh. Tôi hiểu, đó đúng là Thụy Dương của tôi rồi, vẫn luôn tranh chấp đấu đá với Hà Vy, đó là điều duy nhất tôi không thích. Nhưng đến giờ nó không còn là điều duy nhất, tôi thấy thương bác Hoa, tôi thấy giận Dương....