“Cái gì xin lỗi với không xin lỗi! Trên thế gian sẽ không tìm ra được người thứ hai nào mà ngu như em đâu!” Mắt anh giận đến nỗi như muốn chuyển thành màu xanh. Toàn thân anh ướt sũng như vừa được vớt ra từ trong nước (thật sự thì anh được vớt ra từ trong nước mà), đang tức giận đứng trước mặt tôi.
“Ai bảo anh không nói rõ ràng. Chỉ cần anh dặn em một câu, thì sẽ chẳng có chuyện gì cả?” Tôi ôm lấy đầu, không chịu nhận sai.
Cuối cùng mắt anh chỉ còn tròng trắng. Thì ra bộ dạng lúc Bá Vương Long bị chọc giận là như thế này.
Đợi khi Vĩnh Thái từ trong hồ nhảy lên, đứng trước mặt tôi, đã ướt như con chuột lột.
“Đáng chết! Em phải dùng cả đời này để bồi thường cho anh!” anh nhỏ tiếng trách mắng, trên mặt đầy sự dịu dàng. Con người toàn thân ướt sũng ấy đi đến gần tôi, tôi cảm thấy có một luồng sát khí.
Bồi thường? Dùng tiền hay dùng mạng?
Trong phút chốc, môi và lưỡi tiếp xúc với nhau. Đột nhiên tôi nhận lấy một nụ hôn cháy bỏng. Như lửa vậy, nụ hôn này như muốn đốt tôi thành tro. Tôi không còn sức phản kháng cũng không còn sức cự tuyệt, chỉ có thể ngã vào lòng anh, dựa vào đôi vai rộng và ấm áp của anh, để mặc cho đôi tay anh di chuyển trong mái tóc tôi. Anh dùng sức như thế, như muốn bóp nát tôi.
Áo trước ngực của Vĩnh Thái vì bị ướt mà dính vào người, để lộ đường nét cơ thể anh. Tôi ngã lên ngực anh, mùi khí ẩm ướt và độ ẩm của cơ thể quyện lại với nhau, xông vào mũi tôi. Tôi hít hay thở đều ngửi được mùi của Vĩnh Thái.
Tôi cười một cách ngọt ngào, hạnh phúc. Vĩnh Thái, anh nhất định là nhìn thấy mặt tôi vì mắc cỡ mà đỏ như táo, chỉ vì ánh mắt của anh dịu dàng như thế.
Anh không giận nữa sau? Nói như vậy, anh đã tha thứ cho tôi rồi sao?
Nếu như có thể, tôi thật muốn nằm mãi trong vòng tay của anh, không bao giờ đứng dậy.
Chúng tôi sẽ không xa nhau nữa.
Tại sao tôi lại không hiểu được nỗi khổ của Vĩnh Thái chứ? Mấy tháng gần đây, nhất định anh cũng không sống vui vẻ được. Lời tỏ tình chân thật của anh bị tôi bỏ quên trong quả pha lê táo. Anh đã đem mọi sự kỳ vọng về khát vọng hạnh phúc của mình để vào trong quả pha lê táo! Đêm hôm đó, anh hy vọng tôi xuất hiện trên sân thượng, tiếp nhận lời tỏ tình của anh biết bao! Nhưng tôi không hề xuất hiện… anh nhất định cho rằng tôi đang đùa giỡn với tình cảm của anh! Tôi vẫn cứ cho rằng anh làm tổn thương tôi, nhưng khi tôi chui vào cái vỏ bọc của chính mình, khi tôi giả vờ quên anh, anh cũng cảm thấy tôi đang làm tổn thương anh! Khi tôi tuyên bố mình là bạn gái của Trịnh Vân Trác, anh nhất định là rất đau khổ.
Thật đáng chết! Tại sao tôi lại không suy nghĩ đến cảm nhận của Vĩnh Thái?
Lúc tôi đang cảm thấy mình đau khổ muốn chết, nhưng tôi không hề nghĩ đến, có một người khác cũng chịu sự tổn thương lớn hơn! Tôi đã vì bảo vệ chính mình mà tổn thương anh.
Kiêu ngạo và tự phụ, chỉ là sự ngụy trang của anh. Anh yếu ớt như thế, mẫn cảm như thế, đã bị tôi giày vò đến thương tích đầy mình. Tôi từng thề rằng sẽ làm cho anh hạnh phúc cả đời, nhưng tôi lại chính là người làm anh đau khổ nhất! Tôi đúng là tội ác đầy mình, không thể tha thứ!
Trên quảng trường, bên cạnh hồ phun nước, một đôi tình nhân đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Chiều chiều đến chỗ này thư giãn, tản bộ, đã trở thành một bài tập tất yếu của những người dân xung quanh.
Nhưng họ chưa từng thấy qua cảnh tượng như hôm nay. Người con trai cao to, ngoại hình tuấn tú, cô gái dễ thương, yếu ớt cần người bảo vệ. Hai người họ ôm chặt nhau dưới ánh sáng lấp lánh của hồ phun nước, thật lâu thật lâu. Đèn đường chiếu sáng tất cả, như một bức tranh cảm động lòng người.
Họ nhất định không biết rằng, họ đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ những người đi đường.
Từ quảng trường trở về, Vĩnh Thái dẫn tôi đến nhà anh. Lúc bước vào cửa, anh nắm lấy tay tôi như hồi trước, quản gia cười với tôi, tôi như cảm thấy mình và Vĩnh Thái chưa từng xa nhau. Cuộc sống của tôi, một nửa là thuộc về chỗ này!
Sau này, tôi lại có thể ngồi nhìn cái dáng vẻ ăn uống của anh, lại có thể nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của anh. Tôi thưởng thức cái hạnh phúc vừa mới có lại được, cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều rất dễ thương.
Điều bất hạnh là, cái tên đó dưới ánh mắt hiếu kỳ của tôi, lại trở về cái dáng vẻ lạnh lung hồi trước. Nhưng không biết tại sao khi thấy cái bản mặt đáng ghét ấy, tôi lại cảm thấy vui sướng vô cùng?
Đáp án chỉ có một – Kim Trinh Hy, nhất định là dưới áp lực của Hàn Vĩnh Thái, cô đã biến thành một kẻ chịu ngược đãi cuồng tính không hơn không kém!
Thiên sứ an nhàn thổi sáo, ngôi sao và bông hoa chơi đùa
với nhau, người có được cỏ ba lá trong truyền thuyết sẽ
rất hạnh phúc, nên tôi cố gắng tìm kiếm… cố gắng tìm
kiếm cỏ ba lá thuộc về tôi.
Mọi người đều nói, trên trái đất đều có nơi chiến tranh.
Các cặp tình nhân không có lý do gì mà không tranh cãi,
nhưng tại sao tôi không thể học được việc
bình tĩnh tiếp nhận?
Chương 4: Niềm vui và nỗi buồn của Paris Phần 1: Cuộc hẹn bất ngờ
Em cảm thấy.
Phương thức anh quan tâm em có chút kỳ lạ.
Vì anh thường ăn hiếp em.
Nhưng các bạn gái đều nói.
Nam sinh ăn hiếp nữ sinh là vì nam sinh đó không cẩn thận yêu mến nữ sinh đó.
Tôi đứng trên núi chào đón bình minh trong tiếng hót véo von của các con chim.
Tiếng hót véo von của chim và tiếng suối chảy róc rách hòa với nhau tạo thành một khúc nhạc rừng hoàn mỹ, tai tôi đang chìm đắm trong tiếng hót líu lo của các chú chim! Mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ thông qua rèm cửa sổ, chiếu vào làm sáng cả phòng, trong phòng có một lớp sương mù như tiên cảnh. Điều này thật khó làm người khác có thể tin được, không khí của cả thế giới này đều mềm mại như kẹo bông gòn thật dễ thương.
Một hạt giống bồ công anh tinh nghịch xuyên qua kẽ rèm cửa sổ, được gió thổi nhè nhẹ đến trước mặt tôi. Mềm mại, rơi vào tay tôi. Những sợi lông trắng như cánh của thiên sứ. Phút chốc, gió thổi lên, như chơi trò trốn tìm mà rời khỏi tầm mắt của tôi. Nó trông cứ như chú cừu non hiền dịu, dễ thương.
Thật đẹp! Nơi này là thiên đường ư? Bây giờ tôi đang ở trong mây ư? Lấy mây làm giường và mền, lăn qua lăn lại trên mây như kẹo bông gòn, thế này chẳng phải là giấc mơ lúc nhỏ của tôi sao! (Hừm hừm, đúng là có khi tôi hơi ấu trĩ!) tôi vui mừng mở to mắt ra. Đã lâu tôi không có ý nghĩ trẻ con như thế nữa rồi!
Lúc này, tôi đang nằm trên một chiếc giường toàn màu trắng rộng lớn, ấm áp mà dễ chịu. Đèn treo thủy tinh chính hiệu trên trần nhà đang lấp lánh tỏa sáng, những hoa văn trên cửa sổ và cửa đều làm lộ vẻ đẹp cổ điển.
Kim Trinh Hy, đừng có mơ nữa! Đây rõ ràng là phòng ngủ của Hàn gia!
Hu hu, tôi chỉ có thể tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp. Đúng rồi! Tối hôm qua, Vĩnh Thái dẫn mình về đây, tôi còn quấn lấy anh, muốn anh kể chuyện ở u Châu, anh đã phải vừa dỗ vừa gạt mới có thể dỗ tôi ngủ được. Còn về lúc nào ngủ, tôi không nhớ gì cả, tôi nằm trên ngực của anh, làm cho tóc tai anh bù xù – nằm trên ngực của anh? Anh chỉ mặc áo ngủ? Thì ra tối hôm qua, chúng tôi đã thân mật như thế! Tôi đã đem bỏ mất ý tứ của một cô gái rồi.
Càng nghĩ, mặt tôi đã đỏ hết rồi. Cũng may Vĩnh Thái không nhìn thấy, nếu không anh nhất định sẽ cười tôi!
Thế Vĩnh Thái đâu rồi? Tôi nhìn qua nhìn lại, đương nhiên là không thấy hình bóng của Vĩnh Thái.
Đột nhiên tôi nhìn thấy quả pha lê táo trên đầu giường, lúc này nó đang đứng yên ở đó sáng loáng như mới. Tôi lập tức đặt nó vào trong tay, dịu dàng sờ lấy nó. Cũng may là sự cố hôm qua không làm nó bị tổn thương nào. Nhưng quả táo thủy tinh cũng đã bị tôi lỗ mãng quăng xuống nước sao?
Anh đã tìm lại quả táo thủy tinh vào lúc nào vậy? Nhất định là nhân lúc tôi đang ngủ! Một cảm giác hạnh phúc chiếm lấy tôi.
“Chào ông!” Tôi đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy quản gia đang muốn lên lầu.
“Tiểu thư Trinh Hy, cô tỉnh rồi à?” quản gia lùi sang một bên, cung kính nói.
“Hàn gia gia đâu?” Tôi bỏ qua Vĩnh Thái, trực tiếp hỏi đến Hàn gia gia. Tôi đột nhiên nhớ ra, hôm nay là thứ hai, vừa đúng ngày Vĩnh Thái phải đi công tác ở nước Pháp. Chuyến bay của anh, chắc đã bay vào lúc 7 giờ rồi. Ngược lại là Hàn gia gia, tối hôm qua lúc tôi và Vĩnh Thái trở về, ông đã ngủ rồi. Đã lâu không gặp, tôi thật muốn gặp mặt ông một lần!
“Lão tiên sinh hồi nãy tập thể dục ở hậu viện, lúc này chắc đã xuống núi rồi! Cô đợi một lát, chắc ông cũng sắp về rồi.” lúc quản gia cười, râu ông sẽ biến thành chữ “Bát” như những ông chủ dễ thương trong phim hoạt hình, làm người đối diện không thể nhịn cười.
“Thật đáng tiếc, cháu phải đi học rồi.” Tôi nhìn đồng hồ, 7 giờ 45 phút – nếu còn không đi thì trễ thiệt đó. Tôi như có thể nghe được tiếng hét của cô Tống. Mùa hè thường làm cho mọi người trở nên thích ngủ, gần đây người t
Truyện Tiểu Thuyết Phần 4: Học sinh chuyển trường Trịnh Vân Trác
Kiêu ngạo
Nam nữ đang yêu nhau thường dùng sự kiêu ngạo để làm tổn thương đối phươn......Xem tiếp »
Truyện Tiểu Thuyết Trong lòng tôi hiểu rõ, có lẽ lần này đi hát với cậu ấy, cũng chính là buổi tiễn đưa. Vì tất cả các giấy tờ, Vịnh Nhi đã chuẩn bị đ......Xem tiếp »
Truyện Tiểu Thuyết Ở đầu đường lại là hình bóng của anh. Đèn đường của buổi hoàng hôn, chiếu không hết bước chân của chúng ta. Hoa bồ công anh bên đườn......Xem tiếp »
Truyện Tiểu Thuyết “Cái gì xin lỗi với không xin lỗi! Trên thế gian sẽ không tìm ra được người thứ hai nào mà ngu như em đâu!” Mắt anh giận đến nỗi như mu......Xem tiếp »