/>
Hít sâu lần nữa, Hiểu Khiết cúi người, chuẩn bị xách đồ, chợt chiếc xe đẩy bị ngoại lực rất mạnh xô vào, hành lý trên đó phút chốc rơi hết xuống đất.
“A…!” Hiểu Khiết nhìn đồ đạc dưới chân, phẫn nộ muốn xạc cho kẻ vô văn hóa kia một trận.
Cô phát điên lên mất! Rốt cục thì tên nào bất lịch sự như vậy? Đi đường mà không mở mắt à? Cô tức giận ngẩng lên nhìn người vừa gây ra va chạm, là một anh chàng có vóc dáng cao gầy, rất đẹp trai.
“Ê! Cái anh này…” Hiểu Khiết đang muốn trút giận, ai ngờ chàng trai chẳng hề có ý định dừng lại.
Anh ta không chút ý thức được hành vi bất lịch sự của mình, cứ như thể vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục đẩy xe đi.
“Trời, sao lại có thằng cha bất lịch sự như thế hả? Xô vào người ta còn không xin lỗi, đẹp trai thì có gì ghê gớm? Đáng ghét!” Hiểu Khiết vừa mắng vừa xếp lại hành lý.
Mãi sau cô mới thu dọn được đống va li, rời khỏi sân bay, về đến nhà cũnggần nửa đêm.
Lúc đầu cứ tưởng từ Anh trở về thì sẽ được nghỉ ngơi một hai ngày, thế nào mà trời vừa sáng, Hiểu Khiết đã phải xách túi đến công ty. Cô vừa bận rộn làm bảng tên cho khách VIP vừa ngáp lên ngáp xuống. Cái số đúng là đắng hơn cả hoàng liên.
“Vừa về đã bị bắt đi làm, mệt lắm phải không? Lẽ ra trưởng phòng phải cho cậu nghỉ một ngày để điều chỉnh múi giờ hẵng chứ.” Giai Nghi nhìn cô xót xa.
Hiểu Khiết nhún vai, “Nếu trưởng phòng có cho nghỉ tớ cũng không nghỉ, hôm nay là lễ hội năm mới, những ai tăng ca thì được nhận lương gấp đôi. So với việc đón năm mới trên tivi thì tớ thà đến đây kiếm tiền còn hơn, thế này rất thực tế.
“Cậu nói cũng phải.” Giai Nghi gật gù.’
Lúc này trưởng phòng cầm bản kế hoạch bước vào, nhìn thấy Giai Nghi bèn sai: “Cô đi thu dọn phòng họp đi, lát sẽ có cuộc họp, chuẩn bị sẵn trà và cà phê nhé.”
Giai Nghi nghe lệnh đứng lên đi làm luôn.
“Viết dài thế, tất cả đều vô ích, chẳng có sáng kiến nào ra hồn. Văn phòng bao nhiêu người mà không nghĩ ra nổi một kế hoạch khả thi để xả hàng bia ở siêu thị? Toàn những kẻ vô dụng, bại não!” Tiếng than thở của sếp tuy rất nhỏ nhưng Hiểu Khiết đứng cách đó rất gần vẫn có thể nghe thấy.
Cô dừng tay, kéo ngăn kéo của mình, do dự nhìn kế hoạch xả hàng bia Chú Hề vào dịp năm mới mà cô đã chuẩn bị từ trước. Có nên nắm bắt lấy cơ hội này?
“Vâng, trưởng phòng.” Suy nghĩ của Hiểu Khiết bị gián đoạn bởi mệnh lệnh của sếp. Cô định thần lại, ngoan ngoãn vâng lệnh trước.
Nhìn bản kế hoạch, Hiểu Khiết quyết định cầm nó theo với cốc mỳ tôm, vào phòng trà nước. Vừa bóc gói gia vị mỳ, vừa chờ cho nước sôi, cô nhớ lại việc ban nãy trưởng phòng than thở về kế hoạch kinh doanh.
Lật lật bản kế hoạch trong tay, ác ma với thiên sứ trong lòng đang giao chiến, Hiểu Khiết do dự, không biết có nên đưa bản kế hoạch của mình ra không. Bản kế hoạch mà cô đã thức mấy đêm để viết, nếu không đưa thì làm sao có cơ hội thực hiện? Nhưng nếu đưa thì liệu trưởng phòng có để mắt tới…
Ấm đun nước bắt đầu kêu, nước sôi rồi. Cô kẹp bản kế hoạch dưới nách, đổ nước vào mỳ, đầu óc vẫn miên man mãi.
Nếu không đưa thì suốt đời này mình sẽ phải ở đây nấu mỳ tôm. Ôi, cơ hội vốn dĩ phải do mình tự tạo ra mà, thử một lần xem sao!
“A!” Cứ mải nghĩ đến bản kế hoạch kinh doanh nên sơ ý làm bỏng ngón tay, Hiểu Khiết quyết định thử.
Cô bê mỳ tôm vào văn phòng, đặt lên bàn của trưởng phòng. “Sếp, mỳ của anh đây.”
Hiểu Khiết sau một lát ngập ngừng thì mím chặt môi, hai tay giơ bản kế hoạch kinh doanh, lễ phép cúi người chìa về phía trưởng phòng, “Sếp, đây…”
“Cảm ơn, cô thật chu đáo.” Trưởng phòng phấn khởi, tiện tay cầm bản kế hoạch kinh doanh, đậy lên cốc mỳ tôm.
Hiểu Khiết ngẩn người, lòng đau thắt. Sớm biết thế này cô đã chẳng lấy ra rồi…
Trưởng phòng thấy Hiểu Khiết cứ đứng ngẩn trước mặt, lấy làm lạ, “Còn có việc gì nữa hả?”
Hiểu Khiết cắn cắn môi, gom hết dũng khí: “Sếp, đây… Sau lễ hội năm mới, chẳng phải có hoạt động xả hàng bia đầu xuân sao? Tôi thấy mỗi người trong phòng chúng ta đều đang rất nỗ lực, tôi cũng hy vọng có thể giúp được gì đó.”
Trưởng phòng rất vui, “Ồ, tốt tốt, đi Anh một chuyến về suy nghĩ tích cực hơn rồi đấy.”
HiểuKhiết đang muốn trình bày nội dung chính thì một quản lý tầng lầu đi vào, “Trưởng phòng Vương, gian hàng bán comple ở tầng sáu đang thiếu người, anh cử ai đó sang giúp được không?”
Trưởng phòng không ngần ngại quay sang nhìn Hiểu Khiết, cô đành cắn răng xung phong: “Vâng, để tôi đi hỗ trợ!”
Trước khi đi cô còn quay lại nhìn trưởng phòng một lần nữa. Lúc này mỳ đã ngâm xong rồi, anhta nhấc bản kế hoạch kinh doanh mà cô đưa ra, tiện tay ném luôn vào thùng rác bên cạnh, bắt đầu gắp mỳ ăn.
Trong giây phút đó, mặt Hiểu Khiết bỗng trở nên trắng bệch.
Cái mà trưởng phòng vứt đi không phải là tờ giấy lộn dùng để đậy mỳ tôm, mà đó là tâm huyết suốt bao đêm của cô…
Cố nén nỗi đau trong lòng, Hiểu Khiết lặng lẽ rời đi.
Gian bán comple lớn thế mà chỉ có Hiểu Khiết và một nữ nhân viên nữa trông coi. Cô nhân viên đó chỉ ngồi không bấm điện thoại.
Hiểu Khiết lặng lẽ hít một hơi thật sâu, bắt đầu cẩn thận chỉnh lại các khuy áo, khăn tay, cà vạt.
Một người đàn ông đã lớn tuổi bước vào gian hàng. Ông ta đội chiếc mũ Feroda, mặc bộ quần áo vải lanh giản dị, ngắm nghía bộ đồ manơcanh đang khoác, dường như muốn tư vấn.
Hiểu Khiết tưởng nhân viên sẽ ra đón tiếp ông, nhưng cô ta lại cố tình làm như không thấy. Cô phân vân giây lát rồi nhanh chóng nở nụ cười thật tươi bước tới chào hỏi, “Chào bác, bác có cần cháu giúp không ạ?”
Người đàn ông gật đầu: “Tối nay tôi phải tham gia một hoạt động rất quan trọng, gặp gỡ nhiều bạn bè cũ.”
Hiểu Khiết cũng gật gù, hỏi thăm một cách thân thiện: “Có phải bác tham dự lễ cưới con cái không?”
Vị khách hơi ngạc nhiên rồi thở dài: “Ấy, được thế đã tốt! Hai thằng con trai của tôi… Chậc, đến bây giờ vẫn như trẻ con, suốt ngày gây rối thôi, ai mà dám lấy chúng chứ!” Ông nói xong cũng cười.
“Không vấn đề gì, để cháu xem bộ comple nào phù hợp với bác nhé.” Hiểu Khiết nhìn cách ăn mặc của vị khách, để ý thấy ông đeo một chiếc đồng hồ thể thao chống nước, dáng người cũng mực thước, “Thưa bác, bác giữ được phom ng
Truyện Tiểu Thuyết Phần 4: Học sinh chuyển trường Trịnh Vân Trác
Kiêu ngạo
Nam nữ đang yêu nhau thường dùng sự kiêu ngạo để làm tổn thương đối phươn......Xem tiếp »
Truyện Tiểu Thuyết Trong lòng tôi hiểu rõ, có lẽ lần này đi hát với cậu ấy, cũng chính là buổi tiễn đưa. Vì tất cả các giấy tờ, Vịnh Nhi đã chuẩn bị đ......Xem tiếp »
Truyện Tiểu Thuyết Ở đầu đường lại là hình bóng của anh. Đèn đường của buổi hoàng hôn, chiếu không hết bước chân của chúng ta. Hoa bồ công anh bên đườn......Xem tiếp »
Truyện Tiểu Thuyết “Cái gì xin lỗi với không xin lỗi! Trên thế gian sẽ không tìm ra được người thứ hai nào mà ngu như em đâu!” Mắt anh giận đến nỗi như mu......Xem tiếp »