Thật quá phũ phàng khi tôi mất đến chừng ấy thời gian để biết được một điều rằng: tôi yêu em!
Trong sâu thẳm mỗi người ai cũng mong muốn những điều tốt đẹp nhất trong tình yêu sẽ đến với mình, thế nhưng ta có đủ bản lĩnh và tỉnh táo để nắm bắt nó hay không? Một khi tình yêu tìm đến, liệu ta đã sẵn sàng để yêu!? Và lần đó, điều tuyệt vời nhất đã đến với tôi, người con gái tôi thầm yêu ngỏ lời với tôi.
Tuổi 20 phải chăng còn chưa đủ lớn để gọi là yêu?! Không! Chỉ cần như thế thôi: một mảnh khăn giấy mong manh, thoang thoảng hương thơm với dòng chữ I love you, em xếp gọn và kín đáo gửi trao tôi trong lớp. Trời ơi! Cho đến bây giờ đó vẫn là điều tuyệt vời nhất, niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà tôi từng có. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt mà em nhìn tôi, cái cách mà em lo lắng, dặn dò tôi đừng để cho ai biết. Tôi vẫn nhớ rõ cái nét kéo dài uốn lượn trong chữ kí nơi em viết, cái cách em xếp mảnh khăn giấy, em còn cẩn thận gói thêm 2 lớp giấy nữa bên ngoài. Tôi còn nhớ chính xác ngày hôm đó, tiết học đó, cái khoảnh khắc đó, dù cho đã gần 10 năm trôi qua. Đã 10 năm rồi?! Sao mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Người con gái tôi yêu đẹp lắm! Một chút xinh xắn, một chút điệu đà, một chút kiêu kì, một chút đáng yêu, một chút dịu dàng. Em làm tôi xao xuyến và rung động mỗi khi hai ánh mắt bắt gặp nhau nghẹn ngùng và e thẹn. Em lấp đầy cảm xúc trong tôi bằng nụ cười ngây ngất, em chiếm trọn trái tim tôi bằng giọng nói ngọt ngào. Trước đó tôi và em chưa từng có với nhau một cuộc trò chuyện, chưa từng có một lời quan tâm, chỉ đơn giản là những câu chào và những tình huống giao tiếp không ngoài việc học. Tôi hạnh phúc khi được yêu say đắm em trong tâm trí của tôi. Ấy thế mà thật bất ngờ, thật ngoài sức tưởng tượng đó là lời yêu em dành cho tôi, tưởng chừng như tôi sắp nổ tung lên vì hạnh phúc, vỡ òa trong niềm yêu thương của riêng tôi, đó là sự bắt đầu cho một mối tình đầu đẹp đẽ, tràn đầy niềm vui, hạnh phúc. Nhưng không, đây lại là sự bắt đầu cho những chuỗi ngày tiếc nuối và nỗi nhớ khắc khoải trong vô vọng.
Tôi vốn rất nhút nhát trước phái đẹp, trước họ tôi chỉ nói những điều cần nói và làm những điều mà một người anh trai cần làm với em gái. Còn đứng trước em-người tôi yêu, tôi như một gã khờ ngọng ngịu đứng làm thơ. Chân tay tôi lóng ngóng, đầu óc tôi mụ mị, tim tôi đập loạn nhịp mỗi khi mà hai cửa sổ tâm hồn tìm thấy nhau. Và rồi với tất cả sự nhút nhát, nhu nhược, yếu hèn của mình tôi đã không làm gì cả, không thể tin được tôi đã không gửi lại được cho em bức thư hồi âm của tôi, không nói với em được một lời yêu thương, không đến với em để đáp lại tình cảm mà em dành cho tôi. Và cứ thế một ngày, hai ngày rồi một tuần, một mùa hè đã qua đi, rồi một năm học và một năm sau nữa, tôi và em vẫn học chung một lớp ấy thế mà tôi đã không làm cái điều mà tôi cần phải làm, đó là nói rằng “anh yêu em”. Liệu tôi có còn xứng đáng với em, với những tình cảm mà em đã dành cho tôi!?
Tôi không biết nữa, lúc đó tôi không chắc thứ tình cảm đó có phải là tình yêu hay chỉ là những rung cảm đầu đời của hai tâm hồn nhỏ bé. Tôi sợ phải yêu em, tôi chưa sẵn sàng yêu em, tôi sợ không đem lại hạnh phúc cho em, tôi không biết phải làm gì? Tôi sợ đó chỉ là một trò đùa, tôi sợ tình cảm đó sẽ không kéo dài được lâu bởi vì sự bắt đầu của nó là quá sớm, quá mong manh tựa mảnh giấy mà em trao cho tôi. Tôi sợ…!
Để rồi giờ đây tôi ngập chìm trong nỗi nhớ về em. Tôi tìm kiếm em trên trang mạng xã hội, thử hết những từ khóa có thể có, mọi thông tin tôi nhớ về em. Mong được thấy lại ánh mắt và nụ cười của em dù chỉ một lần, một lần thôi! Thật lạ là tôi lại không muốn quên em đi, không muốn quên đi khoảnh khắc đó. Tôi cố hình dung lại từng chi tiết cụ thể, đặt bản thân mình vào và hồi tưởng một cách chân thực nhất, để cảm nhận cảm giác lâng lâng hạnh phúc được nhìn thấy em dù là chỉ trong một ký ức đã xa rồi. Thật quá phũ phàng khi tôi mất đến chừng ấy thời gian để biết được một điều rằng: tôi yêu em!
Không biết có phải bởi kỉ niệm với em quá sâu đậm hay tại vì trong tôi vẫn còn sự nhút nhát thuở trước mà tới bây giờ tôi vẫn không thể nắm lấy cơ hội để có được một mối quan hệ gắn bó với một ai khác. Tôi cố mở lòng để có thể nhận lấy yêu thương nhưng vẫn có điều gì đó trong tôi không thể hiểu rõ. Nó ngăn cản tôi với những người con gái khác, trong khi nỗi nhớ về em không hề có dấu hiệu phôi phai.
Vẫn biết giá như là không thể, xong tôi vẫn giá như rằng: tôi 10 năm trước là tôi của lúc này thì không một chút do dự tôi sẽ nắm lấy tay em, ghé nhỏ vào tai em mà nói rằng “I love you too” mặc kệ cho tương lai sau này có thế nào. Khi đó tôi sẽ không phải day dứt, dày vò chính bảnh thân mình như bây giờ.
Tình yêu của tôi lúc đó chưa có sự bắt đầu thì chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ có kết thúc. Với những kí ức đã sống mãi trong tôi lâu đến thế có lẽ tôi sẽ nguôi ngoai hơn nếu em là người rời bỏ tôi chứ không phải chính tôi là người để vụt mất tình yêu của mình. Tình yêu đó là không thể quên thì sẽ tốt hơn khi nó vơi bớt đi một phần nào đó. Thật khó khăn khi mà cùng một lúc niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất tồn tại cùng với điều nuối tiếc nhất. Nếu không thể làm nguôi ngoai được sự hối tiếc thì tôi mong sao được nhìn thấy em một lần để tôi nhớ về em nhiều hơn những gì tôi đang có.