Tự dưng tôi thấy việc tôi cứ thân với Hoàng là một điều vô lí. Tôi bỗng nhớ tới câu nói của Linh với tôi hôm nọ: "Cậu không thấy cậu với Hoàng Anh là một đôi đũa rất lệch sao?". Nhớ tới vẻ mặt vênh vênh tức giận và cái giọng giễu cợt của cậu ta tôi bỗng thấy rùng mình. "Đôi đũa lệch… Đôi đũa lệch…" - cái giọng giễu cợt ấy cứ vang lên nhoi nhói trong óc tôi. Tôi không khóc, nhưng mi mắt ướt nhoà. Chiều hôm ấy tôi bảo Hoàng:
- Hôm nay cậu về trước đi, tớ có việc phải làm…
- Việc gì vậy? Để tớ đèo cậu đi…
- Không cần! - Tôi gắt lên trước đôi mắt mở to ngạc nhiên của Hoàng.
- Có chuyện gì xảy ra với cậu à? Sao không nói với tớ?.
- Không sao đâu. -T ôi đáp muốn hụt hơi - Tớ xin lỗi, nhưng quả thật tớ muốn được yên tĩnh một mình.
Tôi đáp rồi đi như chạy, cố không cho Hoàng nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Phía sau, Hoàng nhìn tôi sững sờ.
Từ hôm đó tôi tránh mặt Hoàng, không đi cùng Hoàng nữa. Hoàng qua nhà, tôi bỏ mặc Hoàng với một đống câu hỏi, chui vào phòng khoá trái cửa:
- Tại sao cậu lại như thế?
Tôi vùi mặt vào chiếc gối ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào.
- Thư Anh?
- Đơn giản vì tớ không muốn chơi chung với cậu nữa, không muốn thân với cậu nữa, không muốn… không muốn… - Tôi hét lên.
- Tại sao chứ? - Hoàng hỏi, giọng buồn bã.
Tôi không thể trả lời vì mũi đã ngạt khi cố ngăn những tiếng khóc chực trào ra khỏi họng.
- Tớ sẽ không để mọi việc xảy ra như thế này khi chưa biết được câu trả lời cho thái độ kì quặc của cậu đâu, Thư Anh ạ. - Hoàng nói rồi bỏ ra về. Khi không nghe tiếng bước chân Hoàng nữa tôi mới vén bức rèm cửa sổ. Nhìn dáng Hoàng thiểu não bước ra cổng, tim tôi bỗng co thắt lại. Hơn ai hết, tôi biết mình đã thích Hoàng. Nhưng điều đó là không thể xảy ra. Không bao giờ…
***
Mọi việc cứ diễn ra theo hướng tồi tệ như thế. Hai đứa ngồi cùng bàn mà chẳng nói với nhau câu nào. Nói đúng hơn, tôi đã cố tình tránh những câu bắt chuyện của Hoàng. Thờ ơ như hai đứa chưa từng thân thiết. Thi thoảng, tôi bắt gặp ánh mắt Hoàng nhìn tôi buồn bã, nhưng tôi tảng lờ như không biết. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại cư xử như vậy chỉ biết rằng, có một cái gì đó như là sự mặc cảm đè nặng lên trái tim tôi. Nó càng đau buốt hơn khi tôi nhận ra tôi đã biết nhớ nhung một người và nhói lên khi nhìn thấy người đó nói chuyện vui vẻ bên những cô gái xinh đẹp… Rất đau.
- Hoàng Anh, hát cho mọi người nghe một bài đi! - tiếng ai đó cất lên. Hoàng Anh cầm cây đàn trên tay thằng bạn, tiến lên ngồi phía bục giảng. Tay cậu lướt nhẹ lên cây đàn. Và Hoàng Anh bắt đầu hát:
"Muốn có thêm một ngày để nhận thêm một nụ cười
Muốn có thêm một ngày để ngày mai lại thấy em
Nhìn em lạnh vai áo đi bên anh trong cơn mưa chiều
Cho trái tim anh ấm lên bao niềm vui
Bỗng dưng sau một ngày anh nhận ra đang yêu người
Bỗng dưng sau một ngày anh nhận ra đang nhớ em
Làm sao để anh giữ những êm đềm ngọt ngào bên em
Làm sao để anh nói ngàn lời yêu thương
Hãy cho anh những nụ cười để nhìn em anh thêm yêu đời
Hãy cho anh những ân cần để thấy lòng mình đang ấm áp
Hãy cho anh đôi tay này nhẹ nhàng ôm đôi vai em gầy
Hãy cho anh ánh mắt hiền để trái tim bình yên..."
Hoàng hát say sưa bằng tất cả trái tim mình. Đôi mắt cậu ấy chỉ nhìn về một phía mà không cần xét đoán tôi cũng biết phía đó là tôi. Mọi người chỉ say sưa lắng nghe tiếng đàn mà không để ý tôi đã xé đứt cuộn ruy băng duới gầm bàn lớp mua để trang trí cho buổi sinh nhật tháng mười của lớp. Tiếng hát chưa dứt, tôi đã khoác cặp chạy ra ngoài để mặc nước mắt tuôn rơi.
***
Trời mưa. Tôi đang loay hoay kéo tấm kính chắn cửa sổ lại thì mất điện. Một lần nữa, tôi rơi vào trạng thái sợ hãi tột cùng. Thậm chí, tôi không đủ can đảm để bước ra đóng cửa phòng lại. Bóng tối lại như một con quái vật khủng khiếp chỉ chực xông vào cắn xé lấy tôi. Tôi ngồi thu lu trên giường, ôm chặt chiếc gối và run rẩy. Tôi khóc, nhưng lần này tiếng khóc nghẹn bứ trong cổ thành những tiếng nấc. Trong lúc này tôi mới thấy tôi cần cậu ấy biết bao. Giá như cậu ấy thấu hiểu được tâm sự của tôi…
Một trận gió mạnh thổi qua giật tung cánh cửa chớp. Cánh cửa vung lên rồi đập vào tường một tiếng kêu chát chúa. Tôi hét lên kinh hoàng. Một cái bóng ùa vào phòng ôm chặt lấy tôi. Trơng khoảnh khắc,người tôi tan chảy. Tôi cảm nhận được vòng tay ấm nóng siết chặt vai tôi và mái tóc còn đẫm nước mưa của cậu ấy. Tôi oà khóc. Một lần nữa, cậu ấy nhẹ nhàng: "Ngoan nào… Đừng khóc, đã có tớ ở đây… Sẽ ổn, sẽ ổn thôi, ngốc ạ". Tôi lọt thỏm trong vòng tay cậu ấy, thấy nụ cười trong ánh mắt cậu ấy và thấy tôi cần cậu ấy xiết bao. Hoàng Anh thầm thì vào tai tôi:
- Cậu ngốc lắm, Thư Anh ạ. Cậu tưởng cậu làm vậy là có thể khiến tớ xa cậu được sao. Ngay cái lúc cậu run rẩy trong gian nhà kho lúc còn bé ấy, tớ đã tự hứa với mình rằng: sẽ bảo vệ cậu dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. Và… hơn nữa, tớ cũng thích cậu lắm, Thư Anh ạ…
Tôi không ngẩng lên cũng có thể cảm nhận được ngàn vì sao trong đôi mắt ấy…