- Vậy hả chị, vậy em cám ơn chị – Cô bé lễ phép đáp rồi cho hai cây kẹo vào tong túi một cách cẩn thận chứ không nhưng những em khác hồ hởi bóc ra ăn.
- Sao em không ăn đi – Hải Quỳnh nhìn cô bé ngạc nhiên hỏi.
- Em muốn để dành cho em gái em ăn, em gái em bị bệnh nặng lắm nhưng lại rất sợ uống thuốc, em để dành cho em gái của em ngậm cho không đắng miệng – Cô bé ngoan ngoãn đáp .
- Ê, Trang, đi tới đâu cũng gặp em gái bà, giống bà dễ sợ không chịu uống thuốc – Lê Phương nhìn Minh trang hất đầu trêu.
- Haha…tao vốn thích trẻ con mà, có thêm nhiều đứa em thì càng tốt – Minh Trang gật đầu cười đáp.
Phương Hồng bèn cho bé gái đó thêm vài cây kẹo vốn để dành cho Minh Trang rồi nói:
- Em cứ ăn đi, chị cho em hết số này, vậy thì tha hồ để dành cho em gái em uống thuốc.
- Em cám ơn mấy chị, mấy chị thật là dễ thương – Cô bé gật đầu cười rạng rỡ đưa đôi mắt trong veo nhìn bọn họ, tay siết chặt bịch kẹo trong tay như báu vật
- Có mình chị dễ thương hà, còn mấy đứa này thấy ghét lắm, chơi với chị thôi – Ngọc yến lanh chanh chen vào.
- Xí…..- Ngay lặp tức Ngọc yến nhận được những cái trề môi xí dài của bốn cô nàng kia.
Sau đó qua lời kể của các cô ở trại, họ mới biết thì ra hai chị em cô bé đó là Hiếu và Thảo. Hai chị em là những đứa bé cuối cùng vào trại, cha mẹ của hai chị em đều bị bệnh sốt rét mà chết, hai chị em đã quỳ trước mộ ba mẹ mấy ngày liền khóc rấm rức. Hai chị em đáng thương không còn bà con nào hết mới được những người phụ trách ở đó gửi tới đây. Nhưng bé Thảo còn nhỏ cứ khóc đòi cha mẹ mãi rồi sinh ra bệnh, nhưng con bé lại không chịu uống thuốc làm bệnh ngày càng nặng hơn trong khi kinh phí ở đây vô cùng hạn hẹp khiến các cô trông coi cảm thấy buồn phiền vô cùng.
Những con người, những số phận khác nhau. Cả 5 người bọn họ may mắn được sinh ra trong những gia đình đầy đủ, chưa từng phải lo đến cơm áo gạo tiền, chưa từng trải nghiệm mùi đời, dù vẫn luôn ý thức rằng trên đời này có rất nhiều người phải gánh chịu đau khổ. Nhưng khi chính mình lắng nghe và nhìn thấy, họ mới hiểu được thế nào là xót xa, thế nào là cay đắng và đau khổ.
Cho nên mới nói, con người hãy biết thỏa mãn với cái mà mình có, không nên đòi hỏi quá nhiều, cũng không nên quá tham lam. Hãy nhìn lại những con người thua chúng ta về nhiều mặt mà cảm thấy may mắn.
Cả nhóm kéo một đám trẻ vào trong phòng của bé Thảo đang nằm bệnh chơi.
- Xem đây …- Minh Trang đưa một trái bong bóng lên cao rồi cầm một cái kim may giờ lên nói – Bây giờ chị sẽ đâm vào trái bóng này, đố mấy em, trái bóng có bị xì ra hay bể không?
- Chắc chắn là bị xì rồi – Một bé reo lên.
- Chắc lã sẽ bị nổ tung – Một bé khác đoán.
- Sai…kết quả không bị gì hết – Minh trang vừa nói vừa đưa kim đâm vào bề mặt trái bóng bóng rồi rút kim ra. Trái bóng không hề bị gì cả.
- Hay quá …chỉ em với….- Cả bọn nhao nhao lên gây sự chú ý của bé Thảo, cô bé bắt đầu ngẩng mặt nhìn lên xem Minh trang thực hiện động tác đâm kim lần nữa, trái bóng vẫn không bị gì cả, dù cây kim đâm gần hết vào trong trái bóng.
Minh Trang mĩm cười tinh quái bắt đầu giảng giải bí quyết nghề nghiệp của mình:
- Đầu tiên chị dán hai miếng băng keo trong lên trái bóng bóng theo hình chữ thập, rồi đâm kim vào phần giao nhau của hai miếng băng keo thì bong bóng sẽ không bị xì ra.
Minh Trang còn làm vài ba trò chơi khiến bọn trẻ reo lên thích thú.
Sau đó, cầm trên tay một miếng giấy cacton có cắt vẽ thành hình con cá , có một cái lỗ và một khe rãnh ở chính giữa bụng bước đến bên bé Thảo hỏi:
- Chị đố bé Thảo nha, con cá giấy này có thể bơi lội trong nước không?
Bé Thảo nãy giờ bắt đầu theo dõi mấy trò chơi cũng bắt đầu tò mò, nghe Minh trang hỏi vậy thì nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
- Xem nha…
Minh Trang bắt đầu thả con cá giấy vào một cái thau nước, quay qua mĩm cười với bọn trẻ một cái rồi tránh người cho bọn trẻ nhìn vào trong thau. Quả nhiên con cá giấy đang bơi lội tung tăng trong thau. Những con mắt tròn, mắt dẹt nhìn đầy hứng thú .
- Có thích không? – Phương Hồng ghé vào tai bé Thảo hỏi, con bé lập tức gật.
- Có muốn xem nữa không? – Phương Hồng tiếp tục hỏi, bé Thảo lại gật đầu.
- Nhưng mà chị chỉ biểu diễn cho những em bé nghe lời thôi – Minh Trang nhìn bé Thảo nói – Bé Thảo nghe lời bọn chị uống thuốc, chị sẽ cho bọn em xem nhiều trò hơn nữa, chịu không.
Không chờ bé Thảo trả lời, Lê Phương lập tức đưa thuốc tới, Ngọc Yến cầm ly nước chờ sẵn. Bé Thảo ngoan ngoãn uống thuốc khiến cả nhóm thở phào nhẹ nhỏm. Kì thực những đứa trẻ mồ côi thường rất dễ bảo, chúng biết thân phận mình côi cút nên ít khi làm trái ý người lớn, chỉ trừ vài bé hơi cừng đầu hoặc rơi vào trầm cảm.Sau đó Hải Quỳnh kể vài câu chuyện cổ tích cho bọn trẻ nghe, vừa kể vừa dùng hành động diễn tả khiến bọn trẻ có lúc co người khi mụ phù thủy đến, có lúc cười vui vẻ.
- Cho nên, mấy em muốn nghe biết nhiều truyện cổ tích thì phải đọc sách, mà muốn đọc sách thì phải cố gắng học chữ, có biết không? – Hải Quỳnh nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tần Phong đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tưởng ấy, trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, lại nhìn thấy lúm đồng tiền trên má cô khi cô cười càng bị cuốn hút hơn, bất giác nở nụ cười lúc nào không hay biết.
Không ngờ Công và Giang đi đến cặp cổ cậu cùng nhìn vào trong nói:
- Không ngờ mấy đứa em cũng giỏi ghê, mới đây mà có thể dụ dỗ được đám trẻ con này rồi.
- Chứ sao – Lê Phương cong cớn lên đáp.
- Mà cũng thật hay nhỉ, 5 đứa em, mỗi đứa một tính cách. Phương Hồng thì quá kiêu hãnh, Minh Trang thì thích động tay động chân, Lê Phương thì lại lanh chanh, Ngọc Yến thì quá lạnh nhạt, Hải Quỳnh thì lại quá khờ, vậy mà cũng chơi từ nhỏ tới lớn được – Công nhìn 5 người bọn họ so sánh.
- Anh không rồi, tụi em thế này gọi là định luật bù trừ. Ưu điểm của đứa này là khuyết điểm của đứa kia, cứ thế tụi em bù đắp, hỗ trợ nhau tạo nên một thế vững chắc, không ai đánh được – Minh Trang nhướn máy đắc ý giải thích.
- Nói cũng đúng – Giang gật đầu.
- Mà bí quyết làm con cá bơi hồi nãy của em là gì vậy – Giang hỏi:
- Hihi…em chế dầu ăn vào lỗ tròn trên mình con cá đó, dầu sẽ theo cái rảnh chảy ra khiến con cá bơi tung tăng. – Minh trang đáp rồi quay nhìn Tần Phong hỏi – Anh! Tụi em cho bé Thẻo uống thuộc xong rồi, thấy tụi em có giỏi không?
- Ừhm…tụi em giỏi lắm – Tần Phong gật đầu, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt của Hải Quỳnh.
Dạy học xong, cùng mọi người bắt sâu trên mảnh vườn trồng rau của trại trẻ. Con gái thì chỉ ngồi nhổ cỏ vườn nhưng bọn con trai thì vận động nhiều hơn nên mình mãy chẳng mấy chốc ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng là cưỡi phăng áo ra rồi vén quần tiếp tục hăng say làm việc.
- Đàn ông quyến rũ nhất lúc là khi họ chuyên tâm làm việc, nhìn mồ hôi họ chảy trên những thân hình vãm vỡ kìa, vậy mà bây giờ tụi mình mới được nhìn thấy – Lê Phương lộ rõ bản tính mê trai ra nhìn không chớp mắt.
Công nghe thấy thế bèn đứng ngay bên cạnh tằng hắng vài cái rồi làm vài động tác vươn vai, Lê Phương liếc mắt nhìn qua bèn trêu:
- Ai mua con khô cá đuối này vậy.
Công như người bị đấm vô mặt một cái thật đau tức giận định quay sang bẹo tai Lê Phương thì Ngọc Yến đã lên tiếng:
- Thân hình của anh Công được xem là một nét đẹp tiềm ẩn.
- Em đúng là có mắt nhìn người – Công nghe vậy đắc ý gật đầu.
- Dạ, nét đẹp tiềm ẩn, tìm hoài ẩn hoài – Minh Trang cười phá lên trêu – Nhìn anh Tần Phong kìa, người ta như vậy mới gọi là hoàn hảo, 8 múi, còn anh toàn thấy dao găm không.
- Xí…không thèm nói với mấy đứa nữa, anh đi làm việc.
Cả bọn nhìn Công tức tối bỏ đi thì mũm mĩm cười. Minh Trang quay mặt nhìn thấy Khánh Vũ cũng đang làm cùng mọi người thì khẽ lại gần Hải Quỳnh đưa ly nước bảo:
- Mau mời thầy ly nước đi.
Hải Quỳnh biết các bạn cố tình trêu mình nên lắc đầu, Phương Hồng bèn chạy đến kéo cô đừng dậy:
- Mau lên….có gì mà ngại.
Bị các bạn thúc hối, Hải Quỳnh đỏ cả mặt cầm ly nước đến mời Khánh Vũ uống nước.
- Em mời thầy uống nước.
- Cám ơn em – Khánh Vũ đang cuốc đất thì đưa tay quệt lấy giọt mồ hôi trên mặt mình rồi đón lấy ly nước, mà không ngờ lại khiến gương mặt dính bùn .
Hải Quỳnh thấy mồ hôi chạy trên mặt Khánh Vũ rất nhiều, lại thấy vết dơ trên mặt Khánh Vũ thì rút khăn ra ấp úng nói:
- Để em giúp thầy lau mồ hôi.
Khánh Vũ cười gật đầu. Hải Quỳnh bèn giúp anh lau mồ hôi, hành động hai người thân mật vô cùng khiến mọi người cười khúc khích trêu chọc, càng làm hai người đỏ bừng mặt xấu hổ, vội vàng lãng đi hai nơi.