Cậu ta thong thả nhặt lại quả bóng, tiện tay cho nó lăn một vòng từ mu bàn tay bên này qua cánh tay, qua vai rồi lượn xuống mu bàn tay bên kia, rất đẹp mắt, giống như đã tập rất nhiều lần. Quả bóng dường như có suy nghĩ riêng, trong tay Phi Long giống như một sinh vật sống, uyển chuyển di động thành những kiểu dáng thu hút.
- “Tôi biết chị ở đó.” Phi Long lãnh đạm nói to lần nữa, tay xoay vần quả bóng rổ.
- “Nhóc, thị lực vẫn tốt như vậy.” Một giọng nói châm chọc từ phía xa truyền đến.
- “Nhầm rồi, tôi không phải nhóc của chị.” Phi Long đáp bằng giọng lạnh tanh, đáy mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, hướng thẳng về phía cô gái có mái tóc ngắn màu nâu đỏ đang từ phía sau một thân cây tiến lại.
Vẫn là nụ cười khích bác quen thuộc đó, vẫn là đôi mắt sắc sảo tinh quái đó.
Chúng ta, vẫn với hình dáng như ngày xưa. Nhưng tâm tư đã thay đổi đến mức không thể lường được.
- “Vẫn tiếp tục chơi bóng rổ, huh?” Thiện Khanh cười hì hì, cặp mắt màu hổ phách sâu thẳm xuất hiện những cảm xúc khó hiểu.
- “Chẳng phải ngày ấy chị chê bai chiều cao của tôi sao? Bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là chiều ý chị thôi.” Phi Long một lần nữa quay người, lấy đà nhảy vọt lên cây cột bóng rổ, thực hiện một cú úp rổ vô cùng xuất sắc.
Thiện Khanh lặng im không nói, chăm chú theo dõi những động tác dứt khoát mạnh mẽ của Phi Long thêm một lúc, sau cùng thở hắt ra:
- “Dạo này... Sống có tốt không?”
- “Tốt muốn chết.” Cậu ta nhe răng cười, nụ cười đẹp như đoá sen nở giữa làn gió sớm. Cao ngạo đến động lòng người.
Trời đêm đen huyền, sâu thẳm mê hoặc.
Cả hai người bọn họ đứng trong sân, mặt đối mặt nhìn nhau, giống như đã nhìn cả một đời. Đáy mắt ai cũng ẩn giấu những điều không thể nói ra, sâu thăm thẳm như bầu trời phía trên cao.
Thình lình, Phi Long vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc nâu đỏ hung hung như đốm lửa xinh đẹp trong đêm của Thiện Khanh, ngón tay thon dài miết từng lọn, từng lọn tóc một.
Tóc cô đẹp như lửa. Da trắng như sứ. Mắt trong trẻo như ánh sao.
Trong lòng cậu ta đột nhiên thấy lạ lẫm. Một cảm xúc khó tả, giống như đoá hoa dại rực rỡ bỗng nở rộ trên triền cát sa mạc hoang vu, thoáng chốc làm người ta thấy bâng khuâng và bối rối. Lần đầu tiên hẹn hò, bọn họ cũng từng có cảm giác ngượng nghịu lúng túng như thế này. Đáng tiếc, thời gian bắt họ đổi thay, và định mệnh luôn có những trò chơi kỳ lạ nhất.
- “Cắt tóc thật ư?” Giọng Phi Long trở nên hơi khàn khàn.
Thiện Khanh phì cười, vẫn để mặc cho bàn tay cậu ta chu du trên tóc mình:
- “Ngày đó cũng là cậu nói, cậu ghét nhất là đám con gái tóc dài, mất thời gian gội và làm dáng, điệu đà đến ngứa cả mắt. Lúc đó chị đã điên tiết nghĩ, thôi thì chẳng thà cậu cưới một thằng đàn ông!”
Vòm ngực khoẻ khoắn của Phi Long bắt đầu rung lên vì cười. Tiếng cười trầm trầm, khe khẽ của cậu ta hoà lẫn với tiếng cười khúc khích của cô, tạo nên một bản hoà âm ngọt ngào.
- “Vậy...cậu với cô bé đó thế nào rồi? Cô bé láu cá mà cậu vẫn kể với chị ấy?” Thiện Khanh đột nhiên nổi cơn tò mò.
Nụ cười trên môi Phi Long đông cứng lại rồi dần tan biến.
- “Đáng tiếc, cô ấy không phải của tôi. Từ đầu đã không phải.”
- “Là Khiết Du, đúng không?” Thiện Khanh nghiêng đầu, chăm chú quan sát nét mặt của người thiếu niên trước mặt.
Phi Long không đáp, chỉ nở một nụ cười, cũng không rõ là vui hay buồn.
.oOo.
“Ách xì!” một cái rõ to, tôi buồn bực đưa tay lên quẹt quẹt mũi. Đáng chết, dạo này hình như có rất nhiều người nói xấu tôi nha.
Hừm...
Ngồi trong phòng, cuối cùng vẫn là không có gì làm, tay chân tôi cứ ngứa ngáy râm ran. Xem nào, bài tập đã làm hết, nhà đã lau, TV đã xem, rốt cuộc đành ngồi thừ ra như một đống thịt vô dụng. =_=
Haizz, không có kẻ nào đó ở bên cạnh bày trò, đúng là buồn chán kinh khủng.
Nhưng Hán Khanh đã dặn tôi, tối nay anh ấy có việc đột xuất, rất quan trọng, không thể lôi tôi đi dạo phố và ăn uống linh tinh, càng không thể rỗi hơi lên mạng mà tâm sự đêm khuya với tôi. (tự cảm thấy hơi buồn nôn). Vậy nên, cuối cùng tôi vẫn là cô gái bị bỏ rơi giữa đêm tối lạnh lẽo...
Ngồi trong xó nhà tự kỉ được một lúc, cuối cùng tôi đành buồn chán đăng nhập Yahoo! Messenger. Giờ này chắc hẳn các nick đều xám ngoét đến đau thương, tôi cầm chắc là tiếp tục sự nghiệp tự kỉ trên mạng của mình rồi. Chỉ là hy vọng có đồng chí nào đó đột nhiên bị ma nhập, làm ơn online đi, làm ơn online đi...
BUZZ!
Một nick lạ, hình như chỉ canh tôi vừa online là nhảy ra giữa màn hình, thình lình tung một chữ “BUZZ!” hết sức hoành tráng.
Ông trời ơi, ai dám nói ông không có mắt chứ? Tai ông thính đến thế kia mà, con chỉ vừa mới khấn có ba giây rưỡi thôi...
Tôi hoan hỉ trả lời người lạ mặt nọ.
Du Du Thần Thông: “Hi! ^_^”
Ta là 8888: “Tôi là ai? :)”
Tôi bĩu môi. Gì chứ! Cái trò này xưa quá rồi.
Du Du Thần Thông: “Bạn là cô gái Hà Lan chăng?”
Ta là 8888: “Tôi không có sữa...”
Du Du Thần Thông: =_=!!!!!
Tôi trợn mắt nhìn lên màn hình. Uầy, đây có phải là hơi giống mở đầu của một cuộc quấy rối kinh điển trên mạng không nhỉ? Tôi một câu, kẻ đó một câu, sau đó sẽ là webcam, rồi sau đó nữa sẽ là...
Là gì nhỉ? Đắp chăn nằm trò chuyện trong sáng chăng? >_<
Thôi bỏ qua, lập tức bỏ qua!
Ta là 8888: “Haizz, em vẫn cứ đần độn như vậy, anh là Nhất Phương đây.”
Du Du Thần Thông: “Í? Í? Í?”
Ta là 8888: “Í cái gì mà í? 8 – 8 – 88 là ngày sinh của anh mà. Vả lại cũng không có ai rỗi hơi mà lừa em mấy chuyện này đâu.”
Tôi vỗ trán đánh bốp, đúng rồi, hình như hôm nọ Nhất Phương có hỏi nick Yahoo! của tôi. Lâu quá không lên mạng, quên béng đi mất.
Du Du Thần Thông: “Ấy, vậy hôm nay anh lên kêu réo kẻ hèn này, rốt cuộc là có chuyện gì sai bảo?”
Ta là 8888: “Nghe nói, vừa rồi em về tỉnh X đi chơi?”
Du Du Thần Thông: “Dạ?”
Ta là 8888: “Có vui không?”
Du Du Thần Thông: “Vui con khỉ. Có kẻ theo dõi em, thậm chí suýt nữa là bị hại trọng thương nữa.”
Ta là 8888: “Xác định được là kẻ nào rồi chứ?’
Tôi nhướn mày. Không hẳn là xác định được, chỉ là suốt chuyến đi chơi này, thấy người đó có thái độ hết sức bất thường. Thứ nhất, cái hôm chơi “Đá bóng tình yêu”, người đó đột ngột xuất hiện rồi nghiễm nhiên trở thành một cặp cầu thủ với tôi, và khi vào khu vực nguy hiểm, rõ ràng cậu ta đã thấy chúng – những mảnh miểng chai ấy, tuy nhiên không hiểu vì lẽ gì vẫn cố tình nhảy lên như con choi choi.
Rõ ràng là cậu ta cố tình hất tôi. Hứ, đệm thịt cái CMN! May mà có đồng chí Hán Khanh đáng thương đỡ lấy, nếu không tôi thành một đống thịt găm miểng chai rồi. -_-||||
Thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, sau đó tôi có trở lại hiện trường xem xét thì thấy những mảnh kính đáng sợ ấy đã được mài nhẵn bớt, khi bị lực mạnh tác động vào mới vỡ ra và gây thương tích không đáng kể, ít nhất không đến nỗi hại chết người.
Còn nữa, cái hôm trời mưa ở trạm xá, tôi và Hán Khanh ở trong này, có kẻ đu cây ở ngoài nhìn vào, tưởng tôi không biết sao? Khi đi ra ngoài, rõ ràng có những dấu chân to tướng rải rác xung quanh gốc cây. Nghe lén hoàn toàn không phải là thói quen tốt nhé. Hơn nữa, tôi cảm thấy thái độ của cậu ta có cái gì đó rất đáng ngại.
Không biết động cơ của cậu ta, càng không biết mục đích cuối cùng của cậu ta là gì, nhưng rõ ràng Cột Nhà Cháy là một ứng cứ viên sáng giá cho danh sách tình nghi kiêm sổ bìa đen của năm.
Ta là 8888: “Có phải có một kẻ tên là Cột Nhà Cháy?”
Hức? Nhất Phương, anh tu tiên đắc đạo rồi hả? Sao có thể...
Du Du Thần Thông: ”Hửm? Sao anh biết được???”
Ta là 8888: “Thực chất, đó là cậu em trai Nhất Duy của anh.”
Thông tin động trời này bay đến quá nhanh.
Tôi chỉ còn nước ngồi thở gấp, não bộ điên cuồng xử lý tin tức kinh khủng này. Không phải chứ? Cậu em trai hổ báo của Nhất Phương? Cái cậu chàng có tham vọng lớn như thùng tô nô không đáy đấy hả? =.=
Du Du Thần Thông: “Ặc, sao trùng hợp vậy? =_= Em chỉ là đi chơi, làm sao có thể vừa vặn chạm trán cậu chàng dữ tợn trong truyền thuyết đó được?”
Đối phương ở bên kia im lặng một lúc, sau đó từ tốn nói:
Ta là 8888: “Chuyến đi chơi này của trường em, là do công ty ba anh tài trợ, nói chung cũng không biết dây mơ rễ má thế nào, nhưng Nhất Duy muốn nhúng tay vào cũng là chuyện đơn giản, giờ đây ba anh đã giao cho cậu ta quản lý đa số giấy tờ rồi.”
Tôi thất thần nhìn những con chữ màu đen lung linh trên màn hình, đột nhiên lước mắt tràn trề.
Ta là 8888: “Nói chung, từ khi em chấp nhận dấn thân vào chuyện này thì những vấn đề đó, đành phải chịu thôi. Trên đời này không có cái gì là cho không cả. Em đạp đổ mâm cơm đã dâng đến tận miệng cậu ta, thử hỏi có ai mà không phát điên chứ?”...