AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Vì nơi đó có anh


Chuyên mục:

Truyện Ngắn


Đăng: Admin 1763
Share: * * * Twitter


−… Say kem chứ say gì anh. Ngày nào cũng nhìn kem, múc kem, ngắm kem, không say kem mới là lạ đó! − Tôi lè lưỡi chớp nhoáng trong vài giây tỏ ý châm chọc anh (trong từ điển của tôi, “say” có nghĩ là thích là yêu chứ không phải là cái kiểu say lè nhè như mấy ông bơm nhậu).


−Cái con bé này. − Anh lắc đầu. Không hiểu sao lúc đó anh đáng yêu đến lạ.


−Em nói có gì sai à? − Tôi chớp chớp mắt, như thể biết rằng anh đang rất rối nhưng cố làm anh rối hơn.


−Anh chào thua em rồi, bé con. − Tôi mỉm cười đắc thắng.


“Thực chất thì em say anh mất rồi. Ngày nào cũng nhìn anh, ngắm anh, nghe thoang thoảng trong gió mùi hương trên áo anh thì không say anh mới là lạ đó!” Nhưng trong tôi vẫn có điều gì đó rất lạ và anh cũng rất lạ. Giống như sắp có cơn bão tràn qua làm ngả đổ cành cây non nớt mới đâm chồi trong mảnh vườn nhỏ xinh của tôi. Nó lạnh lùng càn quét và khi nhìn lại, cây non không đủ sức chống chọi với phong ba bão táp. Không! Tôi sẽ bảo vệ hạt mầm của tôi dẫu có chuyện gì đi chăng nữa!


***


−Nghe nói gì chưa? Anh Sang sắp nghỉ luôn rồi đó!


−Vậy à, tiếc quá vậy! − Những tiếng xì xầm, nó làm tôi khó chịu. Những gì về anh, tôi là người biết rõ nhất, tại sao mọi người có thể đồn thổi lên như thế được.


−Nghe nói ảnh ra Hà Nội mở quán café và sống gần gia đình với vợ!


“Cái gì? Tôi có nghe lầm không? Với vợ á? Vợ ai?” – Tôi chao đảo. Toàn bộ não bộ của tôi như muốn nói rằng tôi phải thật bình tĩnh trong lúc này. Tôi còn chưa ý thức được gì thì mọi thứ bắt đầu mờ đi, dấu hiệu cho thấy trạng thái vui vẻ bắt đầu say (gần giống như người ta không kiểm soát được bản thân), không còn biết gì đến trật tự đúng đắn của mọi thứ nữa. Tôi muốn hỏi anh ngay. Tôi muốn nghe anh khẳng định đó chỉ là lời đồn thôi. Tôi đợi anh câu trả lời. Nhìn tôi, anh hiểu ngay. Anh bước đến bên tôi, bước chân của anh hôm nay sao nặng nề và khó khăn đến thế. Thấy anh, mọi giận dữ, mọi nghi ngờ trong tôi đều tan biến. Tôi muốn vòng tay ôm anh thật chặt, như thể nếu tôi buông tay ra tôi sẽ mất anh. Nhưng sao tôi không thể. Có gì đó ngăn tôi lại, phản xạ tự nhiên để tránh sự tổn thương.


−Em nghe anh nói.


−15 này anh sẽ nghỉ, anh sẽ đi Hà Nội. − Anh khó khăn buông ra từ chữ một. Chính cái sự chậm chạp khi tôi tiếp nhận từng từ của anh làm tim tôi nhói đau ghê gớm.


−Anh không làm ở đây nữa? Anh không bao giờ vào Sài Gòn nữa?


−Anh không biết, nhưng gia đình anh cần anh và… − Anh ngập ngừng. Cái sự ngập ngừng ấy của anh đáng sợ kinh khủng. Nó làm cho tôi như muốn nghẹt thở.


−… vợ anh cần anh. − Tôi thốt ra bốn chữ để hoàn thành câu nói của anh. Bốn chữ làm cho giọng anh run run và sợ hãi. Chính anh cũng sợ khi phải nói ra điều đó. Anh sợ tôi sẽ tổn thương.


Tôi thấy anh hối hận khi không ngăn được cảm xúc của mình. Vẻ mặt anh đau khổ. Anh cố dùng mọi cách để làm cho tôi hiểu và để tôi không buồn. Nghe có vẻ hoang đường, nhưng anh càng cố thì tôi càng đau hơn nữa. Nếu biết trước kết thúc thì có lẽ đôi lúc con người ta sẽ không lựa chọn sự bắt đầu. Nhưng nếu liệu cho tôi quay ngược thời gian trở lại, liệu tôi có yêu anh? Dẫu thế nào thì câu trả lời sẽ vẫn là “Có”. Anh dựa lưng vào tường mệt mỏi, cố nói ra từng câu từng chữ một.


−Anh xin lỗi… Anh không thể làm gì khác hơn được. Anh yêu em, nhưng anh nợ người con gái ấy, nợ một tình nghĩa sắt son chung thuỷ. Anh không thể làm gì khác hơn được. Ngay từ đầu… anh… anh đã rất sợ… Anh đã cố ngăn những cảm xúc mãnh liệt trong bản thân anh… Anh không cho phép bản thân anh cái quyền được yêu em. Sẽ may mắn biết bao nếu em đừng đặt tình cảm chân thành của em cho anh… Cái giây phút anh cầm tay em là lúc lí trí anh hoàn toàn thua cuộc. Anh không cưỡng lại được sự đáng yêu của em, cách em thể hiện tình cảm và anh không bắt buộc trái tim mình ngừng…


−Anh… đừng… nói… nữa…


−… yêu em được! Anh không dám nhận sự tha thứ từ em. Thật sự anh không dám.


−Cái mà em trao cho anh không phải là sự tha thứ, mà là trái tim, tình cảm của người con gái. Vì vậy xin anh đừng trao cho em trái tim của một kẻ có tội. Hãy cho em dù một góc khuất rất nhỏ trong trái tim anh. Tạm biệt anh!


Tôi lặng lẽ bước đi với hai hàng nước mắt chảy dài. Muốn khóc thật to, muốn nấc thành tiếng, nhưng nỗi đau lớn quá, lớn đến nỗi bản thân không đủ can đảm để thể hiện nó ra. Anh bước vội, kéo tôi lại. Một nụ hôn… lên trán tôi. Tôi cảm nhận được trong anh có tôi, dẫu rất nhỏ, rất ngắn ngủi. Nhưng nó tồn tại. Và trong tôi có anh. Bây giờ anh trở về với thế giới của anh. Là anh như đó giờ anh vẫn thế! Tôi hình dung ra khuôn mặt hạnh phúc của vợ anh.


***


Lại một buối sáng mùa Đông gió heo may. Bước chân của nắng, của gió, của thời gian dường như chậm hơn mọi ngày. Những cành cây trơ lá chống chọi với từng đợt gió lạnh lùa qua. Nhưng chính bản thân tôi chống chọi giữa cuộc sống nghiệt ngã. Dù gì, tôi cũng đã từng hạnh phúc, hạnh phúc nhiều lắm! Cuộc sống tuy không là màu hồng, nhưng khi bạn thấy được màu hồng thì những điều ngọt ngào và hạnh phúc bình dị vẫn sẽ tồn tại.


Giờ này anh đang làm gì? Có cần gặp lại nữa không? Chẳng biết làm cách nào, lòng tôi vẫn cứ nhung nhớ. Đột nhiên muốn nhìn thấy gương mặt anh, cảm giác quen thuộc. Không nắm tay cũng được, chỉ cần như những người bạn sải bước dạo quanh những nơi mình muốn. Không thể gặp nhau cũng được, tôi sẽ cho phép lòng tôi cứ ngày nhớ đêm mong. Tôi mong điều gì? Mong rằng sẽ gặp lại để rồi những vết thương sau bao năm tưởng chừng như lành lặn lại tiếp tục tổn thương. Nhưng chẳng thể buông xuôi được, cũng chẳng thể quên được.


Tôi chỉ thật sự muốn nói một điều khi gặp anh: “Em thật sự rất ổn”.


−Em khoẻ không? − Tội giật mình trong vô vàn suy nghĩ.


Là anh. Không lẫn vào đâu được.


−Em… em thật sự rất ổn!


−Sao em ở đây? Quán em đang kinh doanh rất tốt mà.


−Em ở đây… vì nơi đây có anh.


Anh nhìn tôi. Cái nhìn như buổi ban đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi cúi đầu chào và quay lưng đi. Vẳng lại sau lưng tôi là tiếng nói trẻ thơ trong trẻo.


−Ba ơi, con muốn ăn kem!


Tôi đứng lặng giữa không gian đầy nắng.


Trước12

↑↑ Cùng chuyên mục
Muốn có thêm cuộc hẹn dưới ánh mặt trời
Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Truyên ngắn : Yêu thương…là điều không đơn giản
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Sự im lặng ngọt ngào
1234...272829»
Có thể bạn quan tâm
Lần thứ 1: Em bỏ qua….Lần thứ 2: Em tha thứ….Lần thứ 3: Anh mất em hoàn toàn
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube

Insane