Old school Swatch Watches
AppsGameTruyệnBlog
* Bạn có thích GameAs.Wap.Sh ?
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓

Màu nắng. Tuổi xanh. Bài tình ca dang dở…


Chuyên mục:

Truyện Ngắn


Đăng: Admin 3570
Share: * * * Twitter


- Du này, câu trả lời của tớ…


- Nếu tớ đồng ý thì chúng ta sẽ hát bài gì?


Dũng mỉm cười, cho xe đi nhanh hơn vì phấn khích. Thật ra trong đầu Dũng rỗng tếch, là tự ý nói ra như thế chứ chưa hề có ý kiến với lớp trưởng về tiết mục song cả của Dũng với Du. Nhưng Dũng đoán là chỉ cần Du đồng ý, lớp trưởng cũng sẽ gật đầu. Chỉ có điều, hát bài gì? Đầu óc Dũng như trên mây, chân đạp nhanh, xe lao đi đầy phấn khởi, Du ngồi sau mỉm cười, nắm chặt hơn vào hông cậu bạn, vừa cười vừa mắng mỏ.


- Này, cậu đi chậm thôi, đến nơi quay lại không thấy tớ đâu thì khổ đấy!


5. Lối rẽ…


Cuối cùng thì màn thương thuyết với cô bạn lớp trưởng cũng xong. Lúc nói ra tiết mục song ca cô bạn có vẻ hứng thú, nói tên Dũng với Du thì cô bạn tròn xoe mắt.


- Cậu cừ đấy, lôi được cả Du ra hát song ca cùng.


Dũng ngượng ngùng giả lảng quay đi.


- Chốt thế nhé!


Những ngày gần cuối năm học không khí “nóng” hẳn lên, Dũng vẫn hay cùng Du ra công viên buổi chiều cho con Bông đi dạo. Có những buổi hai đứa cùng ôm chồng sách sang nhà nhau để học. Không khí ở lớp có “ban-căng” thế nào thì hai đứa vẫn cảm thấy dễ chịu. Có lẽ là vì đồng hành bên cạnh nhau, ngày càng trở nên thân thiết và gần gũi nên chẳng màng đến mấy chuyện đó. Con đường rải sỏi, xanh tán cây trước nhà cũng trở nên quen thuộc với cảnh chàng chở nàng trên xe đạp, nàng ngồi nghiêng một bên, hai người cùng trong bộ đồng phục trường, nhìn ngộ mà hay, cảnh tượng đẹp và trong sáng vô cùng.


Ngày thi tốt nghiệp đến gần, trước ngày thi một hôm Dũng có hẹn Du ra công viên tản bộ.


- Du đăng ký thi trường nào ấy nhỉ?


- Ừm… Du chuẩn bị hồ sơ du học.


- Du không thi đại học à?


- Du đã xin được học bổng rồi, chỉ còn chờ tốt nghiệp xong thôi.


Dũng cúi đầu, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế. Đáng ra Du nên nói cho Dũng biết điều đó chứ? À mà không, trước khi trở nên thân thiết với Dũng, Du cũng đâu có nói với ai. Hơn nữa, đây là quyết định của Du, của gia đình Du, tại sao phải đi nói với Dũng.


- Du sẽ đi đâu và đi trong bao lâu?


- Chuyện đó không quan trọng đâu. Quan trọng là chúng ta thi tốt nghiệp cho thật tốt. Còn Dũng thi đại học đạt kết quả cao nữa.


- Nói đi, với Dũng thì quan trọng đấy…


Du rảo bước đi lên phía trên Dũng trầm ngâm. Việc thú nhận thật khó, nhất là với Dũng. Vì Du đã có con đường riêng để đi, để lựa chọn, nên Du học cách lánh xa bạn bè. Phần vì sợ hãi, phần vì không muốn người khác vì mình mà cảm thấy bị tổn thương.


Từ bé cho đến lớn, Du chuyển trường không ít lần, mỗi lần chuyển trường lại phải chia tay bạn bè. Đối diện với những giọt nước mắt chẳng dễ dàng chút nào. Chính vì thế mà khi học cấp ba, Du cố chấp tách mình ra khỏi tập thể. Du sợ mình gắn bó quá sâu, quá nhiều tình cảm thì khi ra đi sẽ không đành. Chỉ có Dũng là một ngoại lệ, dù biết trước vẫn cố chấp lún sâu vào. Cho đến khi Du đi, chắc chắn hình ảnh Dũng sẽ còn mãi đó, với bộ đồng phục học sinh nam khỏe khắn, với những chiều công viên tập thể dục, với những lần đèo Du đi học và không ngừng kể chuyện. Kỉ niệm với Dũng là kỉ niệm về thời học sinh cuối cấp đẹp nhất, trong sáng nhất. Đẹp hệt như màu nắng một buổi trưa tan trường.


- Du, sao cậu không trả lời?
Dũng đi bên cạnh chậm rãi hỏi, trong chất giọng đó có thấm một giọt buồn.


- Tớ qua Pháp, học trong khoảng ba đến năm năm.


- Sau đó sẽ về Việt Nam chứ?


- Tớ không biết chắc nữa.


- …


Thấy Dũng im lặng , Du biết phần nào cảm xúc của Dũng lúc này. Bản thân Du cũng không hề thấy vui vẻ. Chuyện đi du học là chuyện được định ra trước khi trở nên thân thiết với Dũng. Nếu Dũng xuất hiện trước, biết đâu Du sẽ đi theo một hướng khác, một hướng mà có cánh cổng đại học nào đó ở đây và Du là một tân sinh viên mới. Nếu vậy, khoảnh khắc này sẽ là lúc Du cùng Dũng nói ra những lời hứa cho tương lai, sẽ hẹn gặp vào một ngày không xa, khi mà cả hai cùng là tân sinh viên của trường đại học nào đó.


Nhưng tất cả chỉ là giả định, mà Du thì đang sống rất thật ở thì hiện tại. Ngay cả Dũng cũng vậy.


Cả hai cùng im lặng rất lâu, đi một đoạn dài trong công viên, trăng sáng vằng vặc. Dường như những điều Dũng muốn nói với Du đã được chôn sâu vào trong tim. Lúc gần về, Dũng ngập ngừng.


- Thật sự buồn khi nghe tin này, nhưng tớ nghĩ, tớ và cậu sẽ ổn thôi. Tớ sẽ là sinh viên mới, cậu cũng sẽ nhập trường và hòa nhập tốt với bạn bè bên đó. Nhưng mà… đừng quên tớ nhé.


Khi nghe những lời đó Du đã suýt bật khóc. May là ánh đèn màu vàng nhạt, may là Du cúi người và may là gió lướt qua rất nhẹ, chưa đủ làm rơi hạt nước đọng trên mi mắt. Dũng ra về, Du còn đứng một lúc lâu cho đến khi bóng cậu bạn đi khuất.


Thật ra, Du muốn cảm ơn cậu ấy nhiều quá, người đã đi cùng Du một đoạn dài, cho Du biết cảm giác của tuổi ô mai tinh khôi…


Và Du còn thời gian cho một bài hát, một bài song ca với Dũng, đó cũng sẽ là những kỉ niệm đẹp cuối cùng thời học sinh trước khi Du ra đi…


Tuổi xanh của Du, của Dũng, của bạn bè đồng trang lứa xét cho cùng là một tuổi xanh chan hòa màu nắng. Tuổi xanh trong mỗi người là hành trang cho tương lai. Ai đó cũng có quyền lựa chọn, dừng lại hoặc đi tiếp. Nhưng tuổi trẻ với những niềm đam mê chinh phục không cho phép trái tim non trẻ bị khuất phục bởi bất kỳ điều gì.


Du đã chọn đi một con đường khác, Dũng cũng có riêng cho mình một con đường để đi sau này. Có thể sẽ không còn điểm chung nào nữa, nhưng Du tin rằng mình may mắn khi đã cùng cậu bạn ấy đi chung một đoạn.
Lúc nửa đêm, Du có nhắn cho Dũng một tin.


“Này, còn tiết mục song ca của tớ với cậu nữa. Hôm tổng duyệt cậu bị ốm không đi, cậu còn nợ tớ, biết không?”


Reply từ Dũng.


“Ừ, tớ nhớ. Thế nên sau này có gặp lại cậu, tớ cũng sẽ nhắc đấy. Cậu yên tâm đi, dù trên đất Pháp hay ở Việt Nam, tớ đều muốn song ca cùng cậu”


Đêm khép lại, những trái tim khờ dại vẫn rung lên những nhịp đập diệu kỳ. Nhịp đập cho tương lai tuổi trẻ, nhịp đập cho tình bạn bè và những tình cảm có-thể-đi-xa-hơn-thế…


***
Ba năm sau, ngày họp lớp, Dũng đang là sinh viên năm ba của trường Bách Khoa Hà Nội, cậu cũng về dự cùng các bạn. Đa số mọi người đều đông đủ, chỉ thiếu một vài người, trong đó có Du. Ai đó đã nhắc về cô bạn ấy.


- Này, ngày xưa Du đi du học mà kín tiếng nhỉ? Mãi mới biết là cậu ấy không thi như chúng mình.


- Ừ, nghe bảo chuẩn bị từ lâu rồi, đến lúc là đi luôn thôi.


Dũng nhoẻn cười. Ba năm trước là Du đã quyết định trước một bước. Ba năm sau là đến Dũng. Cậu đã làm mọi thứ tốt nhất có thể cho gia đình, bây giờ là đến lúc làm một cái gì đó cho riêng mình. Suốt ba năm, Dũng miệt mài học tập, tham gia các hoạt động tình nguyện và liên kết giữa các chương trình học. Cậu săn được một học bổng đi Pháp trong khoảng thời gian hai năm, một khóa học trao đổi sinh viên của một trường đại học bên đó với Việt Nam. Dũng chưa cho bất kỳ ai biết tin này, kể cả Du, người vẫn trao đổi thường xuyên với Dũng qua email và cũng là người đang sống bên đó. Trong bức email gần nhất gửi cho Du, Dũng đã viết một câu hỏi mở.


“P/s: Tớ còn nợ cậu một bài song ca nhỉ? Nếu có thể, tớ qua bên đó để đền cậu được không?”


Nguồn: kenh14


Trước12

↑↑ Cùng chuyên mục
Muốn có thêm cuộc hẹn dưới ánh mặt trời
Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Truyên ngắn : Yêu thương…là điều không đơn giản
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Sự im lặng ngọt ngào
1234...272829»
Có thể bạn quan tâm
Anh có biết đằng sau nỗi đau là gì không?
Anh đã tìm được cách để quên em
Bản chất của đàn ông là lăng nhăng
Bởi, yêu thương…là điều không đơn giản
Bức thư tình không bao giờ được gửi
1234567»
Tags:
Game Hot Ngẫu Nhiên
Home | Tags | Wap Version | Chat|
Like or G+ ủng hộ GameAs.Wap.Sh nhé
Tải Game Miễn Phí|Tải Ucbrowser|Tai Tubemate|Tải Camera360|Tải Zalo|Tải Youtube|Tải Zing Mp3|Tải Face Book|Đọc Truyện Online|Hack GoPet|Hack Avatar Online|Hack Army|Đọc Truyện Tiểu Thuyết|Đọc Truyện Ngắn|Truyện Teen|Tải Zalo Chat|Tải Zalo Miễn Phí | Hướng dẫn kiếm tiền trên Youtube