… Phong Anh vẫn chưa về nhà sau trận đấu, cậu cứ thế bước đến đây, không kiểm soát… Cậu nhớ những buổi chiều tập bóng đến lạnh cả người, nhớ những buổi tối ngủ không yên bật dậy xem lại chiến thuật, xem lại lực lượng… Phong Anh cũng nhớ cả tuần qua cả đội đã tập đến quên ăn quên ngủ, mặc kệ mưa, kệ nắng…Sân bóng của trường được bọn cậu tận dụng mọi giờ ra chơi, mọi giờ tan học. Hơn ai hết, Phong Anh hiểu kì vọng của cả lớp, cả trường đặc biệt của thầy huấn luyện. Đội đã về nhì suốt hai kì rồi, năm nay là chủ nhà, ai cũng muốn sẽ vô địch. Phong Anh muốn tạm biệt thời học sinh bằng một chiến thắng mĩ mãn nhất, muốn cho thằng đội trưởng trường P.L vốn quen tự mãn biết tay. Cậu không muốn thua, không cho phép bất kì sai sót nào, đội nó đang có cơ hội gần hơn bao giờ hết. Cậu dặn dò kĩ lưỡng từng đứa một, lảm nhảm cả tháng qua về sức khỏe về duy trì thể lực trên sân. Nhưng lại quên mất rằng chính mình đang bỏ quên sức khỏe của bản thân…. Sân bóng nóng ran, mồ hôi vã ra, phút khụy xuống đầy bất lực ấy Phong Anh chỉ còn thấy loáng thoáng một đôi mắt xanh mát, nó cố níu nhưng rồi nhanh lắm mọi thứ trở nên tối đen… Phong Anh được khiêng ra sân, dù năn nỉ, dù van nài, thầy huấn luyện vẫn chỉ nhìn nó bằng đôi mắt buồn bã quay đi. Đội nó đang chơi như rắn mất đầu, liên tục sai lầm, liên tục để mất bóng hết sức ngớ ngẩn. Trên khán đài, một số học sinh trường nó đã bỏ về mang theo những phàn nàn, ca cẩm, những bình luận có chút thương hại nhưng chẳng mấy hay ho về cậu... Phong Anh cố khép mi cho chặn dòng nước mắt đang ngoan cố tuôn ra…
Mưa. Mưa táp vào mặt, ran rát. Phong Anh đứng bật dậy, ôm quả bóng rổ tiến lại phía mảng tường đang xây dở phía sau, điên cuồng đập bóng, bình bịch… bốp. Cậu thậm chí lấy thân mình chặn đường bóng bật ra. Trong lúc này, Cậu không nghĩ được hình phạt nào nhiều hơn thế… Mưa ướt đẫm áo, ròng ròng chảy xuống má, xuống miệng… mặn như vị nước mắt… Một lát sau, kiệt sức, cậu nằm vật xuống sân bóng nồng hơi ẩm… Phong Anh cứ nằm thế, mắt nhắm chặt, hơi thở hắt mạnh, mưa đáp xuống mặt, nghe tê lạnh…
Bất chợt, mưa lạnh lùng tan biến, cậu từ từ mở mắt… Chiếc ô màu đỏ… Và một ánh nhìn trong veo… mở to… không chớp…. đôi mắt đã từng ôm cả màu trời xanh mát. Phong Anh giật mình, bật dậy, thu chân lại, từ từ mở miệng, hơi thở đã nhẹ nhõm hơn:
- Cậu ở đâu ra vậy?
Lam Anh đưa mắt về ban công, nơi những chum hoa tím đang mở cánh tươi cười đón những hạt mưa đến vội… không trả lời. Nó xoay người, ngồi lại bên Phong Anh, tay nghịch nghịch quả bóng rổ đọng đầy nước bên cạnh. Chiếc ô đỏ nghiêng nghiêng dưới ánh đèn đường tối tối sáng sáng.
- Cậu ốm à, lâu rồi không thấy cậu đến đây chơi bóng nữa?
- Không, không ốm, hôm nay tớ đấu rồi… và… thua.
Phong Anh đẩy chiếc ô về phía cô nhóc, ngửa cô, nuốt những hạt mưa đã vơi nhẹ.
- Thua à?
Câu hỏi của con bé làm cậu hơi bất ngờ, dẫu biết rằng nó chỉ là người ngoài cuộc và chẳng hiểu gì ý nghĩa của trận đấu cũng như công sức nó và cả đội đã bỏ ra.
- Ừ thua, thua thảm hại, thua khi giấc mơ sắp hoàn thành, vì tớ mà thua, tớ đóng góp 99% trong cái sự thua đó…
Phong Anh nói một hơi dài có phần gay gắt và lại thở hắt như có một vật nặng đè lên tim không đập nổi
- Cậu tức giận vì cậu đã cố rất nhiều ? Và cuối cùng lại thua vì cố quá nhiều đúng không? Mỗi lần nhìn cậu chơi bóng tớ cứ có cảm giác đến quả bóng đập thình thịch mãi cũng phát mệt!
- Có rất nhiều người kì vọng vào chiến thắng này, và nó rất quan trọng với tớ. Nếu là cậu, cậu cũng sẽ thế thôi… Mà thôi, cậu hiểu sao nổi?
- Nếu là tớ, nhất định tớ sẽ dừng lại để thở. Quên gì cũng được nhưng đừng quên thở chứ? Cậu thua, vì cậu không cho mình thở. Cứ chất lên ngực cả tấn áp lực thì làm sao thở được,lúc này cũng thế.
Nói rồi, Lam Anh đứng đậy, để lại chiếc ô và chạy vù về nhà… Phong Anh ngẩn ngơ nhìn theo cô bạn hồi lâu cho đến khi mặt đường thôi loang loáng vì những bước chân vội vã… trở về với những vệt nước khẽ xao mình dưới mưa… Cậu đưa tay, ôm lấy quả bóng rổ, lặng lẽ nhìn những đường gân vải xù xì rồi đột nhiên hỏi nhỏ: “Mày mệt không, tao mệt rồi… về thôi”. Phong Anh đứng dậy,tiến về con đường trước mặt. Rồi như sực nhớ ra, cậu ngước mắt nhìn về phía ban công nơi có những chùm hoa tím tươi tắn lấp lánh những vệt nước mưa, cười nhẹ :” Đôi lúc tớ cũng dừng lại không chỉ để thở mà còn để nhìn ai đó ngẩn ngơ đấy, nhóc ạ” Tim đập nhẹ hơn và lòng như dịu bớt, hơi thở đã thôi gấp gáp, cậu thấy lòng bình thản hơn!
... Trong thoáng lướt mắt vội vã ấy, Phong Anh không kịp nhận ra một gương mặt quen thuộc lấp sau tấm rèm cửa… ánh mắt vui tươi và hai bên má lúm then thẹn… Chiếc ô màu đỏ mất hút trong bóng tối hay một ngã rẽ, Lam Anh ngồi xuống bên tác phẩm… hoàn thành nốt mảng màu còn dang dở… và cười rất tươi như đáp lại nét tươi tắn nơi khuôn mặt ngước lên của chàng trai trong bức tranh.
4. Mùa hè và khoảng trời xanh mát nơi đáy mắt….
Phong Anh bước nhanh trên mặt đường đã dịu đi theo những tia nắng vừa tắt… Cậu đứng trước cửa một lúc lâu trước khi nhấn chuông… Căn nhà với vạt hoa màu tím và cô bạn có đôi mắt thật đẹp….
- Ơ….dạ, cháu chào bác ạ, hôm trước cháu có mượn chiếc ô, nên đến trả cho…
Phong Anh sực nhớ ra mình không biết tên cô nhóc, cậu khựng lại, bối rối.
- Ừ, Lam Anh về quê chào ông bà chuẩn bị đi Pháp . Nó có gửi cho cháu cái này, bảo ai trả ô thì gửi hộ nó…
Phong Anh đón cuộn giấy từ tay mẹ Lam Anh với một một chút bất ngờ và cả tò mò.
… Ô cửa sổ mở toang, gió lùa vào… mát lành. Một buổi tối mùa hè trong trẻo. Phong Anh ngồi quay lưng lại phía khung cửa sổ ngập gió ấy, lắc lư trên chiếc ghế xoay và mắt mải miết nơi bức tranh lồng trong khung kính trên bức tường đối diện. Có cậu ở đó … trong bức tranh. Tay vẫn đập bóng khuôn mặt ngước lên, những tia sáng lấp lánh cả mồ hôi trên gò má, ánh mắt xa xăm không hẳn hướng về