- Không! Ai đến trước hay đến sau không quan trọng! Ai chân thành hơn ai cũng không có ý nghĩa gì hết. Quan trọng là người cuối cùng ở lại trong trái tim anh ấy và nắm giữ trái tim anh ấy mà thôi!
- …
- Với tôi, điều quan trọng là ai sẽ là người mang lại cho anh ấy hạnh phúc?
Thư lặng nhìn cô gái trước mặt, chỉ hơn Thư 2 tuổi nhưng cách cô ấy nói, cách cô ấy nghĩ và cách cô ấy yêu khác Thư quá. Vẻ điềm đạm,sự sâu sắc ở Nhiên bất giác khiến con người hiếu thắng, kiêu hãnh trong cô khuất phục đi phần nào.
- Anh ấy có yêu chị không?
- Có thể có, có thể không! Tôi không biết cũng không muốn biết. Chỉ cần anh ấy vẫn còn cần tôi những khi mệt mỏi, yếu đuối. Nghĩa là tôi còn ý nghĩa gì đó với cuộc đời anh để nó tốt đẹp hơn thì tôi sẽ vẫn đến, vẫn ở bên và vẫn yêu!
- Chị biết anh ấy yêu tôi chứ?
- Biết! Nhưng nếu cô là người anh ấy thật sự yêu thì nghĩa là tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh ấy cũng không cần tôi nữa.
Nhiên đứng dậy, kéo chặt chiếc áo vẫn còn nhem ướt, rùng mình rồi dợm bước ra đường.
- Chị sẽ đi đâu?
- Đi về nơi được yêu anh ấy bằng tất cả những dịu dàng đã có, đang có và sẽ có. Chỉ là không phải trước mặt anh ấy và cô mà thôi!
Thư lảo đảo đứng dậy. Tình yêu của cô còn bồng bột quá, còn nhỏ bé quá. Còn Nhiên, cô gái ấy với tình yêu vẫn luôn vị tha và kiên nhẫn ấy. Liệu Đăng cần ai? Có chắc là cô không? Thư thật sự hoang mang, mắt cô ráo riết nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Nhiên khuất hẳn sau ngả rẽ con đường kia.
Thư đứng trước cửa nhà Đăng hồi lâu, hình ảnh Nhiên vẫn chiếm lĩnh tâm trí cô. Thư nhấn chuông một hồi vẫn không thấy anh mở cửa. Cô vấn không nhúc nhích, nếu là Nhiên hẳn cô ấy không cần nhấn chuông. Cô ấy đi bên đời Đăng quá lâu, lo cho anh quá nhiều, thân thuộc với anh đến từng hơi thở. Đột nhiên thoáng buồn. Có tiếng cạch mở cửa, là anh. Đăng lảo đảo nơi cửa, căn phòng tối quá, Thư không nhìn rõ mọi thứ bên trong, cô ào đến vòng tay ôm chặt anh:
- Em đây!
-…
- Em đến với anh đây! Em xin lỗi!
- Nhiên à?
…
Một thoáng hụt hẫng khiến Thư thấy tim mình như trống rỗng, không còn muốn đập. Cô im lặng siết chặt thêm vòng tay, tóc vùi lên ngực anh. Tay anh vẫn buông hờ, mệt mỏi. Chất mem làm người Đăng như rã rời nhưng hình như vẫn nhận ra một chút gì khác biệt. Hình như các lúc say những cảm giác thân quen, những mùi hương thân quen lại càng bám riết, càng khiến ta da diết nhớ:
- Không! Không phải Nhiên!
- Em… Thư!
Chưa bao giờ Thư thấy tên mình bật ra khó khăn đến vậy.
- Ừ, em Thư!
Anh đẩy cô ra vội vã, đứng lặng nhìn cô thật nhanh, từ đầu đến chân cũng thật nhanh rồi ôm chầm lấy cô, hôn lấy hôn để lên gương mặt cô lên đôi môi cô. Tay anh siết chặt cô trong vòng tay mình:
- Thư! Anh yêu em! Anh yêu em nhiều lắm! Em biết không?
- Không biết!
Thư nói nhẹ,thảng qua cùng hơi thở, không phải giận dỗi chỉ là chưa kịp tin, chỉ là còn quá nhiều câu hỏi cô không thể giải đáp được. Đăng vẫn nhìn cô đầy say đắm.
- Uống không anh?
Cô tiến lại bàn, nâng ly rượu lên, uống một hơi rồi nhấc ngược đáy ly cho những giọt rượu rơi ra sánh lại như nước mắt. Đăng lặng nhìn cô hồi lâu rồi tiến lại, vòng tay qua eo cô, nhìn sâu vào mắt cô và uống.
Đăng lại say. Lại nằm dài trên giường như thế, chỉ là hôm nay anh mang theo một nụ cười nhẹ nhàng hơn chút ít. Thư tỉnh dậy trong vòng tay anh, chậm chạp ngồi lên nhìn đống bừa bộn xung quanh, ngán ngẩm. Cô quay lại phía anh, khẽ cười, nắm chặt tay anh thầm nghĩ:
- Ngốc ơi! Trái tim anh ở em rồi! Anh không thoát được đâu!
- Nhiên… Nhiên à!
….
Trái tim Thư chết lặng rồi! Mọi thứ ở cô vỡ tan rồi! Thư thấy mình thất bại, thấy mình thua cuộc rồi. Người con gái ấy không cần đối đầu cô vẫn thua, không cần làm gì cô vẫn thua. Thư mím chặt môi. Lòng tự trọng, hiếu thắng hay kiêu hãnh lúc này cũng chẳng là gì nữa… Không gì bị tổn thương mạnh mẽ hơn là trái tim Thư lúc này.
Cô như nhìn thấy nụ cười trên môi anh thoải mái hơn thật nhiều. Phải rồi! Trong giấc mơ ấy, chỉ có hai người thôi, không phải cô. Là Nhiên. Phải rồi! Trong giấc mơ ấy, anh yêu Nhiên. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy chỉ là ở cuộc đời quá tỉnh táo, quá lí trí và sự ra đi của người yêu cũ lại là chị gái Nhiên không cho anh kịp nhận ra hoặc có nhận ra cũng phủ nhận ngay lập tức mà thôi. Đăng đã là của Nhiên, không phải một ngày, không phải một năm mà là cả 4 năm qua. Chỉ là cả hai cùng quá dịu dàng khi ở bên nhau, không dám với lên sợ làm tổn thương nhau. Yêu trong những giấc mơ khi buồn, khi say.
Còn Thư, cô là ai trong mối quan hệ này. Trong những giấc mơ kia cô hoàn toàn không có chỗ. Với anh, cô là người đến sau, được anh yêu bằng cái bồng bột, đào hoa và điên cuồng như cách đã yêu bao người con gái khác. Thư không đủ dịu dàng và kiên nhẫn bên anh như Nhiên đã luôn yêu. Tình yêu của chị ấy khiên cô ngưỡng mộ nhiều.
- Hôm qua em đến lúc nào đấy?
- Sau Nhiên một lát!
- Vậy cô ấy đâu?
Đăng hỏi bằng vẻ thờ ơ cố hữu khi vẫn còn chui trong chăn, ngắm thật sâu cô gái của mình đang ngồi vắt chân, duỗi móng tay trên chiếc ghế bành đối diện:
- Đương nhiên, em đến thì chị ta phải về rồi! Anh là của em, chỉ em thôi!
- Em đã làm gì?
- Như cách đã đuổi anh ra khỏi nhà!
Thư cười. Nghiêng đầu, ánh mắt xoáy sâu
- Anh lo lắng à? Xót à?
- Nhiên không phải người để em làm tổn thương đâu!
Đăng cũng nhìn thẳng vào mắt Thư, đáp lại.
- Ok. Nếu anh muốn cãi nhau vì một người thứ 3 anh vẫn gọi đến mỗi khi say. Cô ta cũng vĩ đại thật. Bám anh suốt 4 năm rồi đấy!