Cánh cửa bật mở. Đăng ở đó, ào tới dồn cô vào sát tường, ánh mắt điên cuồng xoáy sâu vào mắt cô đầy si tình cũng đầy mạnh mẽ. Thư vẫn cười, khẽ mỉm, tỏ vẻ thờ ơ. Đăng nhẹ tay nâng cằm cô lên sát mặt mình, rất gần. Hơi thở của Thư càng làm trái tim anh cồn cào đòi hỏi:
- Em muốn làm anh phát điên lên sao, con bé láo lếu này!
- Ồ, em đã làm gì sai sao?
- Mắc tội quyến rũ anh!
Nói rồi anh đặt môi mình lên môi cô. Nụ hôn cháy bỏng nồng nhiệt đến rát bỏng. Tay anh siết chặt bờ eo cô,môi anh cuống quýt vần nát môi cô mọng ướt. Đăng chưa bao giờ thấy mình yêu nhiều, đắm đuối và mê mẩm như lúc này. Với anh lúc này, Thư đẹp quá, trẻ trung quá, đáng yêu và tuyệt vời quá. Trái tim anh căng tràn tình yêu như một chàng trai trẻ lần đầu biết rung động, ắt sẽ rung động bằng cả con tim mình. Còn Thư, tim cô ánh lên một nụ cười, đầy kiêu hãnh cũng đầy sung sướng.
- Đăng, trái tim anh để chỗ nào vậy?
Thư nằm trọn trong vòng ôm chặt của Đăng, gối đầu lên ngực anh, tay di di trên bờ ngực bên trái, thầm thì hỏi.
- Ở đây này, trái tim em đã nuốt chửng nó rồi! Nó hoàn toàn mê muội trong bàn tay em rồi đấy
Đăng nắm chặt tay Thư đặt lên ngực cô. Rồi dịu dàng hôn vào mái tóc đang xõa ra trên vai anh. Nhưng hình như thiếu mất một mùi hương gì đó, rất quen thuộc, chỉ là Đăng chưa kịp nhớ ra.
- Mình yêu nhau bao lâu rồi nhỉ?
- Hơn một tháng! Sao vậy?
- Anh đã từng yêu cô nào hơn một tháng chưa?
- Rồi, kỉ lục là ba tháng!
- Ồ, hay nhỉ? Bao giờ anh bỏ em đấy? Báo trước đi!
- Đến khi nào hết yêu!
- Vậy bao giờ hết yêu?
- Khi em thôi quyến rũ anh! Và anh thôi để mình bị em quyến rũ!
- Vậy thì đừng hòng thoát khỏi em!
Thư nói rồi vùi mặt mình vào bờ ngực, lặng nghe trái tim anh đập. Mái tóc vàng heo buông nhẹ, xõa ra vương lại trên vai Đăng. Vẫn một sự thiếu thốn, một mùi hương không tồn tại. Đăng không nhớ nổi!
….
- Anh ở đâu giờ mới về? Làm cái quái gì mà tôi gọi cả buổi không được hả? Lại đi với em nào chứ gì? Anh giỏi lắm!
Đăng vừa mở cửa bước vào đã thấy quần áo mình ném tung tóe ra cửa. Thư đang ngồi trên ghế, không quay lại nhưng giọng nói chì chiết thì cứ thế vang lên không dứt. Anh nín thở trong chốc lát rồi cố mỉm cười, kiên nhẫn:
- Em hỏi từng câu thôi, để anh còn trả lời chứ? Hỏi nhiều vậy, trả lời sao kịp!
Nói rồi bước nhanh về phía sofa, vòng tay ôm lấy cổ cô từ phía sau. Thư đứng phắt dậy, né cái ôm của anh. Vẫn bằng giọng điệu chì chiết bùng nổ:
- Anh thôi đi, gần hết 3 tháng rồi đấy! Sắp phá vỡ kỉ lục rồi đấy? Đi tìm con khác trẻ đẹp hơn tôi đi. Loại đàn ông lăng nhăng, đào hoa như anh. Tôi không cần.
- Em điên à!
- Vâng tôi điên. Mời anh ra khỏi nhà tôi!
- Ở đâu cái kiểu khùng khùng điên điên, suy diễn linh tinh, vớ vẩn đấy hả? Ăn nói biết điều một tí đi.
- Vâng tôi khùng. Mời anh ra khỏi nhà tôi!
- Cô im đi! Ấu trĩ
- Biến!
Đăng nhìn Thư rất lâu, cái nhìn nảy lửa. Họ gườm gườm xoáy vào nhau như những yêu thương hôm qua, hôm kia chỉ là ảo giác. Như những lời dịu dàng thương nhớ hôm qua, hôm kia đã vỡ tan rồi!
Cánh cửa đóng sập lại trả Thư về trơ trọi giữa căn phòng bừa bộn. Quần áo Đăng bị cô ném tung tóe. Thư nhìn xung quanh, nhìn những bức ảnh nhỏ hai người dán trên tường rồi ngồi phịch xuống ghế, òa khóc như một đứa trẻ. Kiêu hãnh mất đi rồi, cô chỉ còn lại là một đứa bé con sung sướng vì được yêu chiều, sinh ra để nhõng nhẽo và thích được người khác phục tùng.
3. Lần thứ 39, lần cuối rồi phải không anh?
Những ánh đèn nhập nhòe trong những giàn mưa bụi giăng mắc. Những chiếc xe phía trước hối hả đi để lại phía sau những tia nước bắn lên tan ra trong ánh sáng vàng vọt của đèn pha. Nhiên thấy mưa mơn man trên tóc mình, chạm khẽ vào da mặt, có cảm giác đọng lại trên mi mắt. Ươn ướt. Cô kéo hai vạt áo khoác lại sát nhau hơn. Gió vẫn gào thét. Đêm lạnh! Cái lạnh cứ theo gió ùa vào sau những vạt áo, khiến Nhiên có cảm giác da thịt mình đang cương lên chống chọi. Tay gas vẫn vặn đều.
3. Lần thứ 39… Cô đến bên anh!
Vẫn sau dòng tin nhắn chênh vênh: Anh cần em!
Vẫn không suy nghĩ, gác lại tất cả và chạy ào ra đường trong đêm!
Vẫn mặc cho mối quan hệ giữa anh và em là gì đi nữa!
Em vẫn muốn ở bên anh lúc anh nói cần em!
Em vẫn muốn được yêu anh bằng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn có trong em!
Nhiên đến muộn hơn mọi ngày vì chiếc xe hỏng giữa đường và người cô ướt nhẹp. Không với tay bật công tắc như thường lệ, cô mệt mỏi ngồi thụp xuống cách chỗ anh đang ngồi tựa vào tường một đoạn ngắn. Nước vẫn chảy tong tong từ quần áo của cô. Nhiên nhắm mắt để lấy sức một chút để kịp thở: cô đã phải đẩy em "Lead” cồng kềnh của cô suốt cả một đoạn đường dài trước khi tìm được chỗ rửa xe hiếm hoi trong đêm.
- Anh nghĩ là anh đã yêu! Yêu thật sự và rất chân thành. Cô ấy đến như là tất cả với anh vậy.
Nhiên bất giác không còn muốn mở mắt ra nữa. Nước lạnh lẽo như đã mon men thấm cả vào tim cô. Nhiên im lặng không bình luận. Linh cảm của một nhà văn trẻ cho cô cảm nhận sự chân thành trong câu nói của Đăng. Anh đã yêu, thật sao?
- Lâu rồi anh mới có cảm giác thế này, Nhiên ạ! Từ khi chị gái em mất, từ khi anh điên cuồng sa vào những cuộc tình chớp nhoáng. Anh đã không biết rằng mình còn yêu được cho đến khi gặp Thư. Cô ấy thật sự đã nắm giữ trái tim anh trong tay rồi.
" Còn anh đã nắm giữ trái tim em trong tay rất lâu rồi anh biết không, từ khi chị gái em qua đời, từ khi trên đời này em còn mỗi mình anh để yêu thương. Từ khi đó, anh đã trở thành tất cả trong em rồi, rất âm thầm như luôn mãnh liệt vậy, anh biết không?”
Một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mi khép hờ, lăn dài xuống má. Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như thế, nói say như thế và có cảm giác yêu thương lắng lại thành nỗi đau như thế!
- Em có việc, em về trước!
- Ở lại một lát đã!
- Nếu là yêu, cô ấy nhất định sẽ đến với anh thôi!
- Nhiên…
- Em bận rồi…
Nhiên ào đứng dậy,chạy ra khỏi cửa, dòng nước mắt không kịp ngăn lại tràn ra. Cô không đưa tay lên lau nước mắt đi, cứ để vậy để cho nước mắt rơi, không kiểm soát cũng như chính cô trong lúc này không kiểm soát nổi bản thân nữa rồi!
Lần thứ 39, cũng sẽ là lần cuối cùng anh cần cô và cô ở bên anh! Con số ấy không vẹn tròn
4. Trong những giấc mơ, anh đã yêu em…
Thư chạm tay ấn nút thang máy tầng 15. Cô nôn nóng đến