Phía ngoài cửa sổ, nắng đã tắt. Đám lá cây đang vào mùa đổi lá đượm vẻ trầm buồn. Một tiếng chim bất chợt vang vọng, gợi những gì xa xôi không rõ. Nổi nhớ nhà ập đến khiến tôi bải hoải. Đã hơn 10h tối theo giờ Việt Nam, bẹ tôi hẳn đã tắt điện thoại,bỏ ngoài bàn làm việc và ngủ một giấc thật sâu. Cuộc đời này đôi khi chẳng có chỗ cho những phút giây yếu mềm,muốn nhắc máy và nghe giọng của những người thân yêu, dù sao đó có thể òa khóc nức nở vì cô đơn.Những học viên lục tục đứng dậy. Giờ học văn hóa Việt Nam kết thúc hơi muộn.Nhưng ai cũng đặt câu hỏi về mảnh đất hình chữ S cách họ bốn giờ bay.Những người đi ra sau cùng quay mỉm cười nói"cảm ơn" với tôi.Bỗng chốc,cảm giác bải hoải vì nổi nhớ nhà bắt chợt tan biến.Tôi cúi người phát âm thật chuẩn câu "Cảm ơn" bằng tiếng Hoa. Tắt đèn và khóa cửa, tôi lẳng lặng bước ra phố, nụ cười mỉm tự lúc nào đã hiện rõ trên môi. Thượng Hải bắt đầu vào đêm. Con phố vẫn tấp nập người qua lại. Siêu thị Lotteria hiện ra sáng choang với những ô của kính đầy ắp các mặt hàng đủ chủng loại.Trước cửa, vài người đang đứng chờ xe buýt, ai cũng chăm chú vào chiếc điện thoại cảm ứng khổ lớn trước mặt. Tôi rảo bước thật nhanh ,đẩy cánh cửa nặng trịch và bước vào Lotteria.Hai chàng trai đang ngồi ăn đui gà và uống Pepsi trên dãy bàn cao ngay gần khoảng tường bằng kính. Vài cặp đôi ngồi xen kẻ giữa các bạn ,cười đùa vui vẻ. Thi thoảng là những nụ hôn. Ở quầy gọi đồ,tôi lúng túng vô cùng trước thực đơn đầy rẫy tên các món ăn được lồng trong các hộp sáng trên cao. Bên cạnh dòng chữ tiến Hoa, nguồi ta đã cẩn thận đính kèm tên đã được dịch sang tiếng Anh. Không gì quá khó hiểu. Chỉ đơn giản bởi ví tối tôi không còn nhiều tiền và "ngân sách" ngày hôm nay của tôi đã hết. Chiếc Humburger được phê duyệt khi tôi phát hiện ra giá của nó chỉ vỏn vẹn 480NDT.Cô gái đứng sau quầy nói mà không ngẩn mặt:"Bạn có gọi thêm đồ uống gì không?"
"Hiện tại thì chưa. Tôi sẽ kêu khi cần. Thanks!"
Tôi cố nói bằng giọng bình thản, che giấu cơn khát đang gào cháy cổ họng. Tôi sẽ nốc một chai nước mát lạnh khi về tới hostel. Chắc tôi có thể chờ .- Âm thanh đâu đó vang vọng trong đầu, tựa hồ như tôi đang cố thuyết phục chính mình. Sau chừng đó thông tin ,chừng như biết tôi "ngoại quốc" nhưng chẳng thuộc hạng khách "sộp",cô phục vụ đón nhận tờ 500NDT và trả lại hai đồng xu tròn trịa, không khuyến mãi thêm nụ cười nào. Kế đó cô ta đưa cho tôi chiếc thẻ nhựa màu xanh in số 9 màu đỏ. Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Đâu chiếc bàn nào được đánh số? Tôi thắc mắc hỏi lại thì phát hiện ra sự thật vốn tiếng Anh của cô phục vụ chỉ dừng ở mức đưa ra những câu hỏi và câu trả lời"Yes" hoặc "No". Cuối cùng cô cất cao giọng,gọi tên ai đó,hình như là "Long" . Một chàng trai khoác tạp dề và đội mũ từ gian bếp phía sau vội vã chạy ra.............
Cô nhanh chóng giải thích vấn đề bằng tiếng Hoa,và tôi thấy cậu ấy gãi đầu gãi tai. Tôi nghiêng đầu và tỏ ý chờ đợi.Cậu nói những từ rời rạc đến mức tôi tin rằng chính cậu cũng không hiểu được mình nói gì. Gương mặt cậu nhạt nhòa,không rõ đường nét. Tôi vội hỏi:Chiếc thẻ này nói rằng cậu sẽ mang thức ăn ra bàn cho tôi đúng không? Nghe đến đó Long gật đầu lia lịa, rồi cậu quay sang nói gì đó. Tôi đoán cậu bảo đừng cư xử với người nước ngoài như mặc định ,họ hiểu những gì chúng ta đang làm. Sau này có lần tôi nói với Long về ý nghĩa đó, cậu cười phá lên và hỏi sao chúng tôi giống nhau quá chừng.Và vào một ngày rất lâu sau đó ,tôi biết được rằng đó chỉ là chiếc thẻ xác nhận tôi đã thanh toán ,một hình thức tiết kiệm thay thế việc in hóa đơn không cần thiết. Long kêu tôi khờ khờ , tôi đâu dám thú nhận với cậu ấy rằng chẳng phải tôi tò mò chi hết . Đơn giản bởi tôi sợ cầm thẻ trong tay, lúc ă xong phải trả thêm một khoảng tiền từ trên trời rơi xuống mà trong ví không có,tôi chỉ còn nước ăn vạ. Quay trở lại với bữa ăn đêm bất chợt trong cửa hàng Lotteria. Bước đến bên chiếc bàn tròn và ngồi chờ chừng hai phút,Long bưng một khay vuông đến, trong đó đựng chiếc bánh hamburger và vài tờ giấy ăn mỏng màu nâu nhạt được gấp nếp cẩn thận. Trong chừng đó thời gian , tôi đã kịp phát hiện ra rằng mình là ngoại lệ duy nhất trong quán ăn "tự phục vụ" này. Chẳng rõ nen vui hay... xấu hổ nửa!
"Cậu có thể ngồi với tôi một lúc được không? Nói điều gì đó, kể chuyện của cậu hoặc chỉ ngồi không thôi cũng được!" - Tôi nghe giọng mình tưởng như ai đó đang nói.Xa lắm . Như một kẻ độc bộ mải miết kiếm tìm báu vật và một ngày chợt thấy cô đơn kinh khủng giữa một sa mạc dài và rộng.Buồn đến mức kẻ đó phải nói chuyện với chú lạc đà chạm mặt ngang đường. Nhưng kì lạ không,chú lạc đà biết nói.
"Cậu cô đơn thế sao?" _ Cậu ta "dừng hình" và nhìn tôi dò xét.Ánh mắt và phản ứng trên gương mặt không thể giúp tôi đoán biết bất cứ suy nghĩ nào đang hiện diện bên trong cậu. "Tôi vừa kết thúc ca làm việc, nhớ nhà và muốn khóc nhưng tôi vẫn kìm lại được.và vào giờ này mẹ tôi đã ngủ. Chẳng hay ho gì để đánh thức mẹ tôi dậy và khiến mẹ tôi lo lắng cho đứa con trai đang ở rất xa. Ngoài ra tôi chẳng còn ai..."_ Tôi bắt đầu nuốt miếng bánh đầu tiên và những lời nói phát ra như thể tự nhiên phải thế.Cặp lông mày của Long khẽ cau lại. Cậu toan nói điều gì đó ,nhưng lại thôi. Rồi cậu ngó đồng hồ. "Nhà cậu ở gần đây không?"
"Không hẳn. 10 phút đi bộ. Vào giờ này có thể nói là hơi xa"_ Tôi nhún vai!
"Tôi sẻ hết ca làm trong 5 phút nửa. Xử lí xong chiếc bánh cậu có thể chờ tôi ngoài cửa và tôi sẽ về cùng cậu".
2. Cậu tên Lee Yohan, kém tôi một tuổi. Ngoài việc học ở trường, cậu làm nhân viên phụ bếp trong cửa hàng đồ ăn nhanh Lotteria, mỗi ngày 4 tiếng. Cậu thường đi bộ đến chỗ làm. Vì nhà cậu cũng không quá xa cửa hàng, nếu không muốn nói là rất gần. Bên cạnh hostel nơi tôi ở có một con phố với nhiều ngõ nhỏ. Nhà cậu nằm lọt thỏm trong ngách thứ tư ở bên tay trái của con ngõ số hai bên tay phải. Hóa ra chúng tôi ở rất gần nhau. Vậy mà chưa từng gặp mặt!
Trời đã bắt đầu vào thu. Nghĩa là đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi đặt chân đến mảnh đất này, theo một chương trình thực tập sinh quốc tế. Tổ chức của chúng tôi mang đến nhiều dự án khác nhau và kêu gọi sự tham gia của những người trẻ nhiệt tình trên khắp thế giới. Tôi ngay lập tức tham gia và trở thành một trong những người ghé thăm Hàn Quốc để trở thành giáo viên dạy về văn hóa, con người Việt Nam cho những người quan tâm và muốn tìm hiểu, không phân biệt giới tính, lứa tuổi. Tôi và hai cô bạn nữa, một từ thành phố Hồ Chí Minh, một đến từ Indonesia cùng share tiền phòng trọ thuê ở hostel nhỏ trên phố Dangsan-ro, gần trung tâm nơi tôi thực tập. Chuyến đi kéo dài hai tháng. Ngày bay, mẹ nắm tay tôi và khóc, nói hay là con đừng đi nữa. Tôi xị mặt. Tôi đã cố gắng biết bao và háo hức như thế nào khi biết mình được chọn tham gia dự án này. Khó khăn và vất vả đến mấy, tôi cũng sẽ đi. Ý nghĩ khao khát chứng minh bản thân mãnh liệt hơn lúc nào hết. Tôi xốc lại ba lô, tiến lên máy bay, lòng vui không sao tả xiết. Tôi đâu nghĩ đến một ngày mình buồn và nhớ nhà, nhớ Việt Nam đến mức vô tư khóc rưng rức trước mặt người lạ.
Yohan ít nói. Hoặc cũng có thể bởi tôi là một người lạ và chúng tôi không cùng ngôn ngữ. Quá nhiều khó khăn để có thể hiểu và thông cảm, để sẵn sàng trải lòng với một cô gái lạ lẫm như tôi. Tôi biết.
Tối hôm ấy, khi đưa tôi về đến cửa hostel, cậu đã xoa đầu tôi và nói “Khờ quá đi thôi!”. Tôi cúi mặt, cố ngăn mình không khóc. Trở về phòng, hai đứa bạn đã ngủ khì, tôi tắm đồ và chui vô chăn, ngủ mệt nhoài trong khi tay vẫn vô thức nắm chặt mẩu giấy ghi số điện thoại của cậu ấy. Yohan dặn nếu gặp khó khăn hay cần người tâm sự, cứ a lô cho cậu. Khi đó, tôi chợt nhớ đến câu quảng cáo ở nhà, “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”. Với Yohan, liệu có phải là “luôn luôn lắng nghe và lâu lâu mới hiểu” không?
3. Nắng từ từ xâm chiếm cả căn phòng rộng của chúng tôi. Sẽ là một ngày nghỉ thật đã với giấc ngủ có thể kéo dài tới trưa, để tiết kiệm bữa sáng. Tôi toan dậy kéo rèm và tiếp tục ngủ nướng. Nhưng ánh mắt bất ngờ bắt gặp sau những tán lá cây, một chiếc xe ô tô với những hình vẽ sặc sỡ và ngộ nghĩnh, nom hệt như một nhà trẻ mẫu giáo di động. Từ trong nhà, một đoàn những đứa trẻ nối đuôi nhau, cười nói hớn hở. Hai cô bảo mẫu đi kèm lo lắng chạy theo, hết chỉnh đứa này lại dắt tay đứa kia. Hình như hôm nay trường đi dã ngoại.
Tôi ngay lập tức tỉnh táo, như thể cơn ngái ngủ chưa từng tồn tại. Tôi lấy điện thoại và bấm số của Yohan. Tôi nói về lời đề nghị cùng ghé thăm ngôi làng nghệ thuật Mullage. Yohan đang ngủ, tôi biết chắc chắn. Giọng cậu lè nhè, không rõ tiếng. Nhưng cậu bảo sẽ chuẩn bị xong xuôi trong vòng 20 phút và chúng tôi sẽ gặp nhau ở dưới tàu điện ngầm, line 2.
Hơn 9h sáng và Seoul chừng như chưa thức giấc, làng rất vắng người. Các hoạt động biểu diễn còn chưa bắt đầu. Những căn nhà cổ được biến thành nơi triển lãm tranh ảnh, nghệ thuật mang nét quyến rũ lạ kì. Yohan bảo chỉ những người yêu nghệ thuật và muốn khám phá nhiều hơn về nó mới tìm đến nơi này. Giới trẻ Seoul ít khi ghé thăm làng, mặc dù nó được liệt kê vào danh sách những điểm nên đến dành cho khách du lịch....