Cũng như ngày bé, tôi thất vọng có, buồn cũng có… Nhưng tôi không thể chạy về khóc với mẹ và xin mẹ cho tôi từ bỏ cuộc đời được.
Có một câu chuyện như thế này: Lúc còn bé, tôi đi học thêm Toán. Vì tính tình nhút nhát nên tôi chẳng thích xung phong lên bảng chữa bài như các bạn khác một chút nào, thế là mặc dù đã làm xong bài, tôi vẫn ngồi im một chỗ, vờ như đang làm để không bị cô gọi lên. Ngày đó, cô bạn ngồi cạnh tôi, suốt buổi chỉ mải chơi rồi đến cuối giờ nhìn bài tôi chép vào vở, đến lúc cô giáo hỏi đã ai làm được bài này chưa là liền giơ tay lên chữa bài ngay. Cô bạn ấy được cô giáo khen ngợi hết lời. Còn tôi, cô thông báo với mẹ tôi là tôi còn yếu và tiếp thu chậm. Tôi rất buồn và thất vọng. Ngày hôm sau, tôi xin mẹ bỏ học.
Đến tận bây giờ, câu chuyện ngày bé vẫn luôn ám ảnh tôi. Thật ra trong tình huống ấy, cô giáo tôi hay cô bạn ngồi bên, họ đều chẳng có lỗi gì cả. Có chăng lỗi chỉ là ở tôi mà thôi. Tôi đã quá hèn nhát, không biết tự bảo vệ công sức và thành quả của mình thì còn trách được ai nữa. Nhưng ngày ấy, chỉ vì bị cô đánh giá sai, tôi đã chọn cách bỏ cuộc.
Giờ đây khi đã lớn hơn một chút, hàng ngày tôi có thể gặp vô vàn những chuyện kiểu như câu chuyện thuở ấu thơ ấy. Có những người ở bên tôi chỉ để lợi dụng tôi, có người hiểu nhầm tôi, thậm chí là làm mọi cách để mong muốn tôi gục ngã. Cũng như ngày bé, tôi thất vọng có, buồn cũng có… Nhưng tôi không thể chạy về khóc với mẹ và xin mẹ cho tôi bỏ cuộc đời được.
Cõ lẽ đó chính là điểm khác nhau căn bản giữa chúng ta – lúc còn bé và chúng ta – khi đã trưởng thành chăng? Nếu như ngày nhỏ bạn có thể vứt chỏng chơ bộ xếp hình qua một bên vì xếp mãi mà chẳng được, thì bây giờ, chính bạn lại không thể cho phép mình bỏ qua một bài toán, hay một tác phẩm văn học nào đó chỉ vì bạn học mãi mà chẳng vào.
Thời gian trôi qua, chúng ta mỗi lúc một trưởng thành, không chỉ về thể xác, mà còn về những giá trị đạo đức bên trong. Lớn lên, bạn sẽ phải sống có trách nhiệm với chính bản thân mình hơn, và KHÔNG BAO GIỜ cho phép mình được TỪ BỎ.
Không từ bỏ, nghĩa là bạn đang cố gắng hết mình để vượt qua khó khăn, để sau này không phải hối tiếc vì tại sao mình không chịu kiên trì tiếp tục.
Không từ bỏ, nghĩa là bạn đã không còn ích kỷ nghĩ cho riêng mình như ngày bé nữa, vì bạn biết đằng sau bạn lúc nào cũng có bố mẹ, người thân, bạn bè… luôn dõi theo và hy vọng.
Từ bỏ, nghĩa là bạn đã thất bại. Còn khi tiếp tục cố gắng, ít ra bạn đang cho mình thêm cơ hội tiến gần hơn đến thành công rồi.
Và quan trọng nhất, không từ bỏ, nghĩa là bạn đang sống, một cách thực sự.
Thế nên, đừng bao giờ nản bước khi gặp khó khăn, khoan hãy yếu lòng mỗi lần nhìn thấy cách trở. Bởi vì chẳng có điều gì tốt đẹp mà lại dễ dàng đạt được cả, đặc biệt là đối với những người dễ dàng buông xuôi.
Truyện Ngắn Anh có yêu em không?
Nó ôm chặt lấy anh, nheo nheo mắt nhìn, hỏi với giọng rất nghiêm trọng.
Anh cười , xoa đầu nó. -Hỏi gì mà buồn cuời th......Xem tiếp »
Truyện Ngắn - Thứ gì anh cho là hạnh phúc nhất của con người?
- Chẳng gì cả.
- Tại sao?
- Vì thứ hạnh phúc nhất con người ta không bao giờ với tới đư......Xem tiếp »
Truyện Ngắn Nếu như ngày ấy, thay vì nói như thường lệ, người ta hỏi em: “Con có đồng ý lấy gã này làm chồng, đánh đổi tự do lấy những tháng ngày ......Xem tiếp »
Truyện Ngắn Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưn......Xem tiếp »
Truyện Ngắn Hắn và nó, đang chơi trò cút bắt trốn tìm của chính mình mà không ai chịu nói với ai. Hắn và nó, cứ quẩn quanh với cái gọi là hạnh phúc c......Xem tiếp »